Chương 2828
Chương 2828Chương 2828
Ninh Hiểu Chí nhìn chằm chằm đối phương rồi lại nhìn Trương Ba vẻ mặt bình tính.
Hắn biết tính nghiêm trọng của sự việc.
Ninh Hiểu Chí là lão giang hồ, tất nhiên biết đám người trong hệ thống giám sát có tính nết thế nào. Hiện tại đối phương trở mặt trước nhiều người như vậy chỉ nói lên một điều!
Đối phương đã lấy được chứng cứ mang tính thực chất!
"Nói mát cũng chẳng có ý nghĩa gì, ta đi cùng các ngươi."
Nói xong Ninh Hiểu Chí thong dong cầm lấy chiếc áo khoác được treo trên móc áo, tiếp đó lợi dụng áo khoác che chắn để ra dấu gọi điện với Tiểu Lý.
Tiểu Lý ngầm hiểu gật đầu. ...
Người của hệ thống giám sát đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, mấy phút sau phòng họp khôi phục yên tĩnh.
Mọi người đều bất động, ai nấy đều đổ dồn ánh mắt vào Trương Ba đang nhắm mắt nghỉ ngơi, trong mắt không còn sự khinh thường lúc trước, thay vào đó là kinh ngạc và kính nể.
Một câu thôi: thiên hạ khổ quá lâu rồi.
Mọi người đều biết nam nhân này đã tự tay mở màn cuộc tranh đấu của cục khoáng sản Côn thành.
Ai thắng ai thua, không ai có thể đoán được.
Nhưng bọn hắn biết nhất định sẽ có rất nhiêu người thất bại thảm hại, từ đó về sau sẽ nhạt nhòa trên vũ đài lịch sử ngành khoáng sản Côn thành. ...
Phòng làm việc và phòng tài vụ của bất kỳ ban ngành nào đều là nơi quan trọng của lãnh đạo. Đây là thao tác cơ bản nhất của một người đứng đầu cường thế kiểm soát đơn vị vận hành. Tất nhiên Ninh Hiểu Chí cũng không ngoại lệ.
Những người khác đang xem chuyện cười, nhưng phòng làm việc vẫn bận rộn.
Tiểu Lý chạy một mạch xuống dưới, sau đó hét to câu "lái xe đi" với tài xế Tiểu Liên ngồi trong xe.
"Đi đâu?”
Tiểu Liên kinh ngạc nhìn Tiểu Lý ngày thường cực kỳ kính trọng mình.
"Vừa rồi ngươi làm cái gì thế? Không nhìn thấy ông chủ bị người ta bắt đi à?"
Lúc này Tiểu Lý không có thời gian giải thích với Tiểu Liên. Hắn biết thường ngày đối phương đi làm luôn lười biếng ngủ gật, bèn gào lên: "Trước tiên đi tìm bà chủ, sau đó đưa bà chủ ra khỏi tâm mắt mọi người. Chúng ta phải đảm bảo bà chủ có đủ không gian và thời gian triển khai công việc."
Mặc dù Tiểu Liên ngơ ngác không hiểu gì, nhưng vẫn nghe lời đạp chân ga, chiếc xe gâm rú chạy ra khỏi đại viện.
"Chị dâu, xuống dưới đi."
Tiểu Lý cố nén cảm giác đầu óc choáng váng, gọi điện cho bà chủ của mình: "Đến dưới bức tượng ở công viên Bắc Môn của khu chung cư chờ ta. Bắt đầu từ bây giờ ngươi đừng nhận cuộc gọi của bất kỳ ai."
"Ông chủ đã xảy ra chuyện!"
"Người trẻ tuổi này được đấy."
Đây là một câu sau này Văn Tiểu Địch đánh giá về Tiểu Lý.
Lúc này Tiểu Lý không biết năng lực mà hắn thể hiện trong hàng loạt phản ứng căng thẳng sẽ thay đổi cuộc sống tương lai của mình. Hiện tại trong đầu hắn chỉ có một câu.
"Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu."... Tiểu Lý bàn bạc với bà chủ chạy vạy quan hệ ra sao, Văn Tiểu Địch không quan tâm.
Có lẽ trong mắt người khác, ông chủ Ninh sở hữu vô số tài sản và thế lực sâu không lường được. Nhưng trong mắt Cẩm Tú, từ lâu mọi thứ của hắn đã không còn là bí mật.
Người thật sự có thể giúp ông chủ Ninh chỉ có hai.
Một là Cố Như Trạch thuộc hệ thống giám sát. Hiện tại vị dòng chính Cố gia này đã hoàn toàn vững gót trong hệ thống giám sát, hơn nữa hắn không nằm trong hệ thống của Cẩm Tú.
Hai là nhân vật đứng thứ ba trong hệ thống cảnh sát, cũng là chỗ dựa lớn sau lưng ông chủ Ninh - ông chủ Thường.
Trước khi ra tay, Văn Tiểu Địch đã báo cáo chỉ tiết với Tô Bình Nam, tất nhiên cũng nói tường tận cách thức Ninh Hiểu Chí phá vỡ cục diện. Mà nam nhân chỉ nói với nữ hài một câu.
"Cứ làm mạnh tay."
Nói xong Tô Bình Nam cúp máy.
"Bây giờ chúng ta cần làm gì?"
Trong nhà khách duy nhất của cục cảnh sát Côn thành, Đỗ Cửu hỏi Văn Tiểu Địch.
"Chúng ta đi gặp người này."
Văn Tiểu Địch đưa xấp tài liệu mình vẫn luôn cầm trong tay cho Đỗ Cửu: "Tập đoàn Bạch Thị phát triển đến nay, nhân vật chủ chốt thật ra là một thây giáo không có sở thích nào khác ngoài thuốc lá ngon."
"Một người rất lợi hại."
"Thầy giáo?" Đỗ Cửu sững sờ.
Bởi vì kế hoạch lần này do Văn Tiểu Địch toàn quyền quyết định, nên mấy cấp cao như Đỗ Cửu giống linh vật trấn ải cho nàng hơn. Đây là lần đầu tiên hắn biết có một nhân vật như vậy.
Nhìn ảnh của Kỷ Tây trên tài liệu, trong mắt Đỗ Cửu tràn đầy vẻ khó tin.
Ảnh rõ ràng là mới chụp gần đây, bất kể từ quần áo hay dáng vẻ của đối phương, người này trông giống một học giả chứ không phải một kiêu hùng tâm tư thâm trầm.
"Đừng để bề ngoài của hắn đánh lừa. Ta đã đọc rất nhiều bài viết của người này, hắn học kỹ năng giết rồng đấy."
Văn Tiểu Địch đánh giá Kỷ Tây rất cao: "Ít nhất là chúng ta điều tra lâu như vậy cũng không phát hiện ra chuyện Tống Tường Quân có liên quan gì đến tập đoàn Bạch Thị, điều này cũng đủ chứng minh thủ đoạn của hắn."
"Hắn nhận lương cố vấn của tập đoàn Bạch Thị, không có cổ phần cũng không nhận số tiên phi pháp nào khác."
Văn Tiểu Địch tiếp tục nói: "Rất sạch sẽ."
"Có sạch đến mấy cũng chỉ là một lão già, làm hắn biến mất không khó."
Giọng điệu của Đỗ Cửu tàn nhẫn.
"Hắn có mấy bài viết về tài chính và kinh doanh đều đưa ra quan điểm sắc bén, hơn nữa sự phát triển trong mấy năm qua đã xác minh phán đoán của hắn. Đây là một nhân tài kiệt xuất, không chừng boss sẽ cần loại người này."
Văn Tiểu Địch từ chối đề nghị giết người của Đỗ Cửu.
"Có tiền không kiếm và thấy đường không đi đều rất khó. Người như vậy, chúng ta vẫn nên đi gặp một lần." Nữ hài đưa ra quyết định.