"Tặng quà cho nam nhân thì tặng gì là tốt nhất? Không cần quan tâm giá cả."
Ở câu lạc bộ golf Thanh Thủy Loan ở Cảng thành, Lâm Di lộ vẻ mặt kinh ngạc. Nàng đang ở độ tuổi chín muồi nhất của nữ nhân, vĩnh viễn đều mang vẻ phong tình thanh nhã, hơn nữa nàng rất giỏi ăn diện.
Váy liền màu xám tro mang hơi hướng văn nghệ và phục cổ, thiết kế của dây buộc thắt lưng đến một người soi mói như Nobel cũng không tìm ra nhược điểm gì.
"Chẳng phải ngươi cảm thấy nữ nhân tẻ nhạt ư? Sao lại nghĩ đến nam nhân thế? Ngươi cũng biết người nhà đặt kỳ vọng vào ngươi, cẩn thận kẻo chọc lão gia tử nhà ngươi tức chết đó."
Lâm Di nhìn độc đinh của gia tộc Harro có giá trị con người cao ngất ngưởng này, mỉm cười yêu kiều.
Nobel lập tức tỏ thái độ nghiêm túc: "Đừng lấy người này ra nói đùa với ta."
Lâm Di hơi bất ngờ khi thấy ánh mắt tràn đầy cuồng nhiệt và kính trọng của Nobel, biết rằng hắn tức giận vì thái độ bông đùa lúc nãy, bèn nhẹ nhàng nói xin lỗi.
Lâm Di có thể mở ra một con đường máu giữa vô số câu lạc bộ golf ở Cảng thành là nhờ thủ đoạn cao minh, ngoài ra ánh mắt nhìn người đương nhiên không tệ.
Ngay cả độc đinh nhà Harro cũng kính trọng như vậy, người kia bóp chết nàng há chẳng phải dễ dàng như bóp chết một con kiến sao? Nàng lập tức nghiêm túc chú ý.
"Nói về sở thích của người này đi!"
Lâm Di ngồi xuống bên cạnh Nobel, phô bày đường cong hoàn mỹ của cơ thể, sau đó mới tự tin hỏi.
Thời trẻ nàng dựa vào nhan sắc, đến tuổi này thì dựa vào mạnh vì gạo bạo vì tiền và bắt lấy trái tim đàn ông, nhờ đó mới có thể thuận lợi mọi bề, đứng vững không ngã.
Trước giờ Nobel chưa từng lấy lòng bất cứ một nam nhân nào, Tô Bình Nam là người đầu tiên. Sau khi nghe ngóng, hắn cảm thấy lão đại đủ oai, đủ mạnh, nhưng không biết hưởng thụ gì hết.
Còn có một điểm quan trọng hơn cả, đó là hắn muốn đè ép tên mập chết tiệt kia, nhất định phải đè bẹp!
Hắn suy nghĩ rất lâu mà không nghĩ ra cách gì, bỗng dưng trong đầu nảy ra một ý, nhớ tới Lâm Di chủ nhân của câu lạc bộ này. Nữ nhân này có thể thuận lợi mọi bề trước mặt các đại gia ở Cảng thành chứng tỏ nàng rất hiểu nam nhân.
"Hình như thứ lão đại thích không giống người bình thường."
Nobel rầu rĩ nói.
Lâm Di cười khúc khích, tiếng cười lanh lảnh như thiếu nữ: "Nam nhân ấy à, không gì ngoài tửu sắc tài vận."
Nàng nói lời này mà lòng thầm kinh ngạc, Nobel nói hai chữ "lão đại" rất trôi chảy, có thể thấy hắn thật sự khâm phục.
"Không phải đâu, hình như hắn không có hứng thú với mấy thứ này. Ta chỉ biết là hắn thích biển."
Theo lời kể của Nobel, ánh mắt Lâm Di cũng trở nên rực lửa. Nàng có thể nhận ra Nobel nói thật. Vốn dĩ nàng cho rằng kiểu nam nhân này chỉ xuất hiện trong thời chiến, nhưng không ngờ bây giờ nàng lại phát hiện ra một người. Nàng vẫn luôn là nữ nhân rất có dã tâm, tức thì một ý tưởng đã ngủ yên rất lâu trong lòng lại trỗi dậy.
Lâm Di cảm thấy đây là một cơ hội, cũng chỉ có nhân vật cấp bậc bá vương như thế này mới dám biến ý tưởng nàng đè nén trong lòng thành hành động.
Nghĩ tới đây, Lâm Di liếc mắt đưa tình với Nobel, giọng điệu hết sức dịu dàng: "Nếu những gì ngươi nói là thật thì ta có ý này, hắn nhất định sẽ cực kỳ hài lòng, còn tốt hơn là tặng hắn thứ gì đó."
Nobel hỏi ngay: "Ý gì?"
Lâm Di thừa nước đục thả câu: "Ngươi dẫn ta đi gặp hắn một lần, nếu hắn thật sự giống như ngươi nói thì ta đảm bảo ngươi sẽ hài lòng."
Nobel vẫn không nói ra tên của Tô Bình Nam, chỉ nghiêm túc nhìn nữ nhân xinh đẹp này, giọng điệu trở nên lạnh lùng: "Nếu ngươi không làm được thì đừng trách ta không khách khí."
"Ok."
Lâm Di nghiêm túc gật đầu.
"Được. Trước tiên ngươi cho ta mượn thợ may cao cấp kia của ngươi mấy ngày, ta cần hắn giúp ta làm vài thứ."
Lâm Di có một tiệm may tư nhân đặt hàng theo yêu cầu, hoàn toàn làm bằng thủ công, khách hàng không giàu cũng sang.
"Ngươi muốn làm gì?"
Lâm Di hỏi với vẻ nghi hoặc.
"Không có gì, ta cần thêu hình lên tất cả cổ áo của ta."
Lúc nói câu này Nobel vui vẻ ra mặt, tên mập chết tiệt kia không có tư cách này.
Mưa như trút nước, vầng trăng khuyết bị mây đen che khuất. Trong bóng tối, cuộc chém giết liều mạng đã đến hồi kết.
Thanh đao sắc bén đâm thẳng vào, bàn tay cầm đao lại dùng sức xoáy mạnh, vẻ mặt Đinh Thanh trông cực kỳ dữ tợn và hưng phấn: "Tên chó má này, ta đã nói là người đứng đến cuối cùng chắc chắn là ta!"
...
Tô Bình Nam tung hoành Nam Hải, Lý Lạc Nhiên nhớ nhung điên cuồng.
Lý Lạc Nhiên nhận được điện thoại, biết Tô Bình Nam ngồi tàu từ Quảng thành, hơn nữa còn đang trên đường đến thăm nàng, lúc ấy nàng đang tham dự bữa tiệc sinh nhật của một người bạn.
Nàng cúp máy, hồn vía lên mây.
Nhân vật chính của bữa tiệc cũng là lão Đinh sinh nhật hôm nay mỉm cười hỏi: "Sao vậy Lạc Nhiên?"
Hôm nay Đinh Đồng trang điểm cực kỳ hấp dẫn, chiếc váy bó eo phô bày thân hình nóng bỏng gợi cảm của nàng, đặc biệt là thiết kế nơ con bướm ở vòng eo tôn lên bờ mông vểnh khiến người ta phát cuồng.
"Hắn sắp tới đây."
Lý Lạc Nhiên cắn môi, ánh mắt đong đầy mừng rỡ: "Hắn biết ta ít bạn bè nên bảo là sẽ đến đây kính rượu để cảm ơn ngươi đã chăm sóc ta."
Bữa tiệc có bốn nữ hài không tính Lý Lạc Nhiên và hai nam sinh. Nghe vậy, mọi người lập tức ồn ào, hoàn toàn không phát hiện ra nhân vật chính của hôm nay là Đinh Đồng thường ngày hăng hái nhất vậy mà bây giờ lại im lặng lạ thường, vẻ kích động và hồi hộp được che giấu rất kỹ trong đôi mắt.