Đinh Đồng ngồi trong chiếc xe thể thao màu đỏ, mỗi lần lên xe nàng đều ngẩn ngơ. Gia cảnh của nàng không kém, cũng coi như là thường thường bậc trung. Nhưng mỗi lần tiếp xúc với Lý Lạc Nhiên, nàng đều có cảm giác không chân thực. Đây là một cuộc sống khác mà nàng không thể chạm tới.
Xe chạy rất nhanh, không đi về phía mấy khu căn hộ cao cấp.
Đinh Đồng trưởng thành sớm, từ rất lâu trước kia nàng đã bắt đầu cố gắng để mình trụ lại Thượng Hải sau khi tốt nghiệp, cho nên nàng rất quen thuộc Thượng Hải.
Đã tới nơi.
Đường Thanh Thạch nổi tiếng ở Thượng Hải.
Đinh Đồng trông thấy xe việt dã màu đen cũng dừng lại theo, mấy nữ sinh thường bị đồn là vệ sĩ cũng xuống xe.
"Lẽ nào đó là sự thật?"
Hiếm khi Đinh Đồng thất thố như thế, kinh ngạc nhìn Lý Lạc Nhiên.
"Ta cảm thấy chúng ta đã là bạn bè thì không nên giấu ngươi. Phải, đúng như ngươi nghĩ đó."
Lý Lạc Nhiên thoải mái thừa nhận.
Khi Đinh Đồng vừa mới bị lật đổ tam quan nhìn thấy biển số nhà ở cổng dưới mấy cây đa lớn trên con đường yên tĩnh giữa phố xá sầm uất, nàng quay đầu lại lộ vẻ khó tin, miệng há to thành hình chữ O.
Nữ hài đã sống ở Thượng Hải mấy năm, dù có mù lịch sử đến mức nào cũng từng nghe thấy biển số nhà này, huống chi là Đinh Đồng.
Số 182 đường Ninh Hải Tây.
Từng là nơi ở của Đỗ tiên sinh - ông vua thế giới ngầm Thượng Hải.
Đỗ Công Quán.
...
Trong suốt quá trình tham quan, Đinh Đồng vẫn luôn chìm trong trạng thái hoảng hốt.
Bây giờ nàng mới biết đây là Đỗ Công Quán hàng thật giá thật, mỗi một viên ngói hòn gạch đều được đánh số ký hiệu, sau đó khôi phục lại như cũ.
Sau tất cả, có lẽ là do sốc quá, lúc ra ngoài Đinh Đồng cảm thấy mình chẳng nhớ được gì.
Trên đường trở về, Đinh Đồng vẫn luôn im lặng, mãi cho đến khi tới trường nàng bỗng nhớ lại cuộc đối thoại ngày ấy, thế là ung dung hỏi: "Căn phòng kia của ngươi ở đâu?"
Trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lý Lạc Nhiên nhuộm vẻ u sầu: "Cảng thành, bên đó đã phỏng vấn mấy quản gia và người giúp việc, ta không có thời gian đến đó, cứ bận mãi chẳng xong..."
Sau đó Lý Lạc Nhiên nói gì Đinh Đồng cũng chẳng nghe lọt tai. Quản gia, người giúp việc gì đó quá xa xôi đối với nàng, có chút không chân thực. Bấy giờ nàng mới biết hai bên cách biệt cả một thế giới.
Buổi tối trở về ký túc xá, Đinh Đồng nhìn cơ thể quyến rũ và gương mặt xinh xắn của mình trong gương rồi thở dài thườn thượt.
Lý Lạc Nhiên không nói căn nhà giá bao nhiêu tiền, đương nhiên Đinh Đồng cũng không hỏi.
"Ngươi nói xem một căn nhà ở đường Thanh Thạch có giá bao nhiêu?"
Đinh Đồng im lặng một hồi, sau đó hỏi nữ hài cùng phòng ký túc. Nữ hài kia là người địa phương, muốn sống tự do nên mới ở ký túc xá, bình thường rất quen thuộc các địa điểm ở Thượng Hải.
"Đường Thanh Thạch?"
Nữ hài ngoẹo đầu suy nghĩ: "Phải ngàn vạn đấy, dạo này giá nhà ở đó tăng vọt, đắt cắt cổ."
Đinh Đồng không nói gì nữa.
Một căn nhà bình thường ở đường Thanh Thạch đã hơn ngàn vạn, vậy thì di dời Đỗ Công Quán phải tốn bao nhiêu tiền? Đột nhiên Đinh Đồng không muốn nghĩ tiếp nữa. Nàng lấy sổ tiết kiệm mà mình nhịn ăn nhịn xài dành dụm được trong suốt ba năm đại học ra, đếm số không ở đằng sau.
Một nghìn ba trăm tệ.
Ban đêm Đinh Đồng mất ngủ.
Sau ngày hôm đó, Lý Lạc Nhiên cũng không phát hiện ra Đinh Đồng nói chuyện với mình có vẻ câu nệ và cẩn thận. Mỗi khi nàng nhắc đến Tô Bình Nam, tuy Đinh Đồng khẽ mỉm cười nhưng trong mắt lóe lên tia sáng.
"Là người kia hả?"
…
Đinh Đồng cảm thấy trái tim sắp nhảy ra ngoài, nàng ghé sát vào tai Lý Lạc Nhiên hỏi nhỏ. Thấy Lý Lạc Nhiên gật đầu, nàng hồi hộp như một tiểu nữ hài.
…
Đảo Quy Vĩ, Bổng Tử quốc.
Khi mặt trời mới mọc vẫn là màu vàng lấp lánh, khu chợ đã được dọn rửa sạch sẽ, không còn ngửi thấy mùi máu tanh. Sau một ngày bận rộn, mùi cá nồng nặc sẽ che lấp tội ác trong quá khứ.
Ngoại trừ một nhóm người ít ỏi thì không có ai biết một số người trẻ tuổi đã trải qua quá trình một bước làm vua, một bước tử vong.
Cho dù là ngư dân lâu năm đi vào quầy hàng ở chợ và nhìn thấy người trẻ tuổi hoàn toàn xa lạ ở trước mặt thì cũng chỉ bĩu môi, thầm cảm thán một câu "lại đổi người rồi", sau đó bắt đầu một ngày mới như mọi khi.
…
"Đinh Thanh thắng, thắng nhờ đủ hung ác, cũng đủ may mắn."
Trong văn phòng tạm thời của tập đoàn Cẩm Tú trên đảo Quy Vĩ, Quách Quang Diệu đã nhận được toàn bộ tin tức.
"Viện binh của Lý Hợp Niên là lão đại của Kim Gia Xương, tất cả là do tối qua xảy ra chuyện nhưng không có ai chạy tới, một số chuyện có liên quan đến một số ban ngành."
Quách Quang Diệu đóng tư liệu vừa điều tra được rồi quay sang nói với cấp dưới: "Có phải quá trùng hợp rồi không? Ta cứ tưởng cơ hội của Đinh Thanh nhỏ nhất, cơ hội của hai người kia lớn nhất, không ngờ lại ngoài dự đoán của ta."
Tầm mắt hắn di chuyển giữa hai tập tài liệu trên bàn với vẻ dò xét: "Là ai đây? Càng ngày càng thú vị!"
Trên tài liệu là tên của Đinh Thanh và Lý Tử Thành.
Quách Quang Diệu vuốt cằm, ánh mắt sắc bén. Hắn lật xem kỹ càng, đột nhiên ngón tay dừng trên một tấm ảnh.
Ảnh chụp rất rõ nét.
Trong cơn mưa, Lý Tử Thành đứng ở góc đường, một chiếc xe taxi dừng bên cạnh hắn.
"Lúc đó ai bám theo?"
Ánh mắt Quách Quang Diệu càng thêm sắc bén, tốc độ ngón tay gõ bàn cũng càng lúc càng nhanh.
"Là ta."
Một hán tử áo đen nhanh chóng đứng ra, khom lưng cúi đầu.
Quách Quang Diệu gõ vào góc bức ảnh: "Từ bức ảnh này có thể thấy chiếc taxi này đi ra từ phía Tây."
Hán tử nghiêm túc nhớ lại, sau đó gật đầu.
"Vậy thì ngươi nói cho ta biết tại sao hắn lại không chở cặp mẹ con này?"
Quách Quang Diệu chỉ vào cặp mẹ con vẫy tay bắt xe ở góc trái phía dưới bức ảnh, giọng điệu lạnh lùng: "Mà lại đi vòng qua chỗ này để chở một tên tiểu tử nghèo?"
Quách Quang Diệu ngả người ra đằng sau, dựa lưng vào ghế: "Lão đại sai chúng ta ra ngoài làm việc thì nhất định phải làm tốt. Theo dõi tên này gắt gao cho ta."