Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 335 - Chương 335: Ở Thiên Nam Ta Chính Là Như Lai Phật

Chương 335: Ở Thiên Nam ta chính là Như Lai Phật Chương 335: Ở Thiên Nam ta chính là Như Lai Phật

Đêm đã khuya, dưới một chiếc cầu vượt ở Thiên Đô.

Mộ Dung Thanh Thanh lặng lẽ ngồi đó, hai tay chống cằm, tâm tư bay xa.

Lão Di Lặc đã dẫn người đợi nàng ở cảng nhiều ngày, nhưng nàng vẫn chưa tìm được cơ hội. Nàng thừa nhận mình đã xem nhẹ tính cảnh giác của Hồng Bào Thiên Nam. Hơn nữa, từ biểu hiện của Tô Bình Nam lúc chạm mặt ở sân bay có thể thấy khả năng đánh đấm của tên bá vương này rất giỏi, không phải dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn và chỗ đứng.

Thật ra lúc chạm trán ở sân bay, con dao sắc bén có hình dạng đặc biệt kia đã im hơi lặng tiếng xuất hiện trong tay nàng. Nhưng Tô Bình Nam lập tức phản ứng như một con báo, chặn kín tuyến đường ra tay tốt nhất của nàng. Hai tên họ Đỗ kia cũng rất giỏi, ứng phó kịp thời.

Mộ Dung Thanh Thanh không phải Lưu Lập Quả, nàng không muốn ngọc nát đá tan, vì vậy nàng không cố ra tay. Vả lại ở sân bay đông người, nàng khẳng định rằng Tô Bình Nam chắc chắn sẽ không xé bỏ lớp ngụy trang của hắn, nhất định sẽ để cho nàng đi.

Một tuần.

Mộ Dung Thanh Thanh thở dài, nàng cho mình thời hạn một tuần, dù có thành không hay không cũng bắt buộc phải trở về.

Lão Di Lặc không đủ uy vọng, không áp chế được mấy người kia. Nàng nhất định phải trở về chủ trì đại cục, ra biển khơi bao la đông sơn tái khởi.

Có lẽ là do thất thần nên Mộ Dung Thanh Thanh không phát hiện ra lớp hóa trang hiện tại không hợp với động tác mang hơi hướng thiếu nữ của nàng.

"Ái chà, ta ngửi thấy mùi ngon nha!"

Giọng địa phương đặc trưng của người Thiên Đô vang lên bên tai Mộ Dung Thanh Thanh. Một hán tử say bí tỉ men theo đường cái đi tới, mùi rượu nồng nặc khiến Mộ Dung Thanh Thanh nhíu mày.

"Em gái à, nếu ngươi không có chỗ nào đi thì ta dẫn ngươi đến chỗ này."

Hán tử say rượu tiếp tục nói. Nền tảng của Mộ Dung Thanh Thanh quá tuyệt, tuy nàng đã hóa trang nhưng vẫn có người tiếp cận nàng.

Trong mắt Mộ Dung Thanh Thanh bập bùng lửa giận.

Nàng đứng dậy bỏ đi.

Từ đầu đến cuối Mộ Dung Thanh Thanh không nói một lời, vẻ mặt hờ hững.

Cho đến khi nàng đi xa hơn mười mét, tiếng thét đứt ruột đứt gan của tên hán tử say xỉn kia mới vang lên phía sau.

Tội lắm mồm không đáng chết, nhưng tâm trạng Mộ Dung Thanh Thanh không tốt. Lúc đi ngang qua tên hán tử kia, nàng đã cắt phéng tai hắn.

Tốc độ quá nhanh, dao quá sắc bén, nam nhân cảm thấy gò má ươn ướt bèn vươn tay sờ. Dưới đèn đường, màu đỏ thẫm trong lòng bàn tay làm cho hắn tỉnh táo phân nửa, bấy giờ cơn đau nhói từ tai mới truyền tới, hắn sợ hãi gào to. Mà trong tầm mắt của hắn, nữ nhân kia chỉ còn lại bóng lưng mơ hồ, nhanh chóng hòa vào bóng đêm rồi biến mất không còn tăm hơi.

Trong quán bar ZT, Lý Kiến Lệ sắc mặt ửng hồng, ánh mắt cũng hơi mơ màng. Nàng dựa cả người vào Lưu Lập Quả, hai người thân mật ra khỏi quán bar.

Lưu Lập Quả lại gần Tô Bình Nam thêm một bước.

...

Lúc Tô Bình Nam về đến Thiên Đô đã là hừng đông, đoàn người ra ngoài sân bay, vừa liếc mắt đã trông thấy Lục Viễn đến đón máy bay.

Sau cuộc chạm trán giữa Tô Bình Nam và Mộ Dung Thanh Thanh, Lục Viễn tức tốc rời khỏi Hải Châu chạy về Thiên Nam.

Bộ phận bảo an của Cẩm Tú do một tay hắn dựng lên, không ai hiểu rõ ưu khuyết điểm của bộ phận này hơn hắn. Hắn đích thân trở về phụ trách tình hình bảo an của Tô Bình Nam trong thời gian này cho thỏa đáng.

Xe Mercedes-Benz S320 chống đạn màu đen xếp thành một hàng, mấy chục nhân viên an ninh được Lục Viễn lựa chọn kỹ càng quay mặt về phía đám đông, nghiêm nghị đứng xung quanh xe hơi.

May mà bây giờ là buổi tối, không có nhiều người đến Thiên Đô, dù vậy cảnh tượng này vẫn làm cho không ít người dừng chân.

Trận thế lớn như vậy khiến Tô Bình Nam nhíu mày. Hắn đi đến trước chiếc xe thứ hai rồi dừng bước nhìn Lục Viễn: "Có cần phải thế này không?"

Lục Viễn khom người, khẽ mỉm cười: "Hiện giờ Cẩm Tú cơ to nghiệp lớn, mười mấy vạn nhân viên và mấy chục vạn người già trẻ lớn bé đều sống dựa vào Nam ca ngươi. Chúng ta không thể sơ xuất."

"Lão đại, quân tử không xông vào nơi nguy hiểm."

Thấy Tô Bình Nam không tán thành, Lục Viễn nghiêm túc khuyên nhủ.

Tô Bình Nam bật cười: "Ta thành quân tử lúc nào thế?"

Hắn vỗ vai Lục Viễn, giọng điệu hung ác: "Không có đạo lý ngàn ngày phòng giặc."

Hắn chìa tay phải ra rồi nắm lại: "Ở Thiên Nam ta chính là Như Lai Phật. Cho dù nàng bay lên trời cũng phải tìm ra nàng cho ta."

Một nữ nhân trắng trợn làm động tác cắt cổ với Tô Bình Nam, dễ nhận thấy Tô Bình Nam thật sự nổi giận.

Lục Viễn gật đầu: "Ta biết rồi, đã sắp xếp người đi tìm."

"Tìm được nữ nhân này thì Cẩm Tú ở Thiên Đô nợ ngươi một ân tình lớn."

Tất cả phường tam giáo cửu lưu và đám côn đồ có chút máu mặt ở các khu vực, đường phố đều nhận được câu nói này. Thậm chí rất nhiều người nợ ân tình của Cẩm Tú như là Tiểu Mạnh cũng để tâm.

Không có ai nghi ngờ tính chân thật của câu nói này, bởi vì người truyền lời là đại quản gia Lục Viễn của Cẩm Tú.

Mọi người đều hừng hực nhiệt tình, ai cũng biết tập đoàn Cẩm Tú lắm tiền nhiều của, dù bỏ ra chút xíu thôi cũng đủ để phú quý cả đời.

Bình Luận (0)
Comment