Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 35 - Chương 35: Từ Bỏ Và Nhớ Nhung

Chương 35: Từ bỏ và nhớ nhung Chương 35: Từ bỏ và nhớ nhung

Trong lòng hai người này, Tô Bình Nam có hình tượng gì? Ở một thời không khác, cả hai đã chứng minh tất cả. Huống hồ hiện tại Tô Bình Nam khá hào phóng, thường ngày còn lại cực kỳ săn sóc. Hơn nữa, sự nghiệp của Tô Bình Nam càng ngày càng lớn, ánh mắt và thủ đoạn càng ngày càng làm cho bọn hắn trung thành một lòng một dạ.

Bây giờ Tô Bình Nam bị một nam tử không biết chui ra từ đâu mắng thẳng mặt, sao bọn hắn có thể nhẫn nhịn? Sắc mặt người nào người nấy lập tức trở nên hung ác, sự việc có khả năng phát triển theo chiều hướng xấu.

"Mẹ kiếp!" Lưu Hàm cũng là kẻ liều mạng đổi lấy phú quý trên biển, tức sắc thay đổi sắc mặt, tay cũng đặt lên chiếc dao găm quân đội bên hông.

Sắc mặt huynh đệ Cao gia vô cùng khó coi: "Lão Lưu, hai huynh đệ ta bận trước bận sau, vậy mà ngươi lại đối xử với khách của ta như thế hả? Ngươi được lắm, ta sẽ đòi Hải lão đại một lời giải thích."

Hai huynh đệ biết rõ thật ra Lưu Hàm đang nhằm vào bọn hắn. Vốn dĩ lô hàng này không đến Thiên Đô, bọn hắn không am hiểu sản phẩm điện tử. Thứ này cũng mới nổi lên ở bên Đông Doanh thôi, Hải lão đại tình cờ lấy được. Không ngờ Lão Lưu lại tự cho rằng mấy lần trước đã giúp đỡ huynh đệ Cao gia, cảm thấy không có vấn đề gì hết, bèn xung phong đứng ra bảo đảm, mang theo lô bo mạch chủ này hào hứng đến Thiên Đô.

Ai dè sau khi hắn đến, huynh đệ Cao gia lại đùn đẩy, xử lý việc này rất khó khăn. Dù sao những thứ này cũng gần tám mươi vạn, công ra công mà tư ra tư, huynh đệ Cao gia sẽ không dễ dàng đồng ý.

Nét mặt Tô Bình Nam u ám, hắn lắc đầu với hai người.

"Xem ra vị huynh đệ này của Cao lão đại không muốn bán cho ta, vậy thì khỏi cần bàn nữa." Tô Bình Nam ném điếu thuốc trong tay, sau đó xoay người, mở cửa phía ghế phụ của chiếc xe việt dã dẫn đầu, nói với Vương Thần Quang: "Đói rồi, tìm nơi nào đó ăn cơm."

Tô Bình Nam nói rất bình tĩnh, song mọi người có mặt ở đây đều nhận ra lãnh ý ẩn giấu trong câu nói của hắn. Hiện tại Tô Bình Nam rất đắt giá, hắn mà rời đi thì chắc chắn sự việc không thể vãn hồi.

"Hồng Bào à, ngươi làm gì thế?"

Cao lão đại nóng nảy, hung dữ trừng Lưu Hàm, đồng thời túm chặt cánh tay Tô Bình Nam. Hắn biết sơ việc làm ăn của Tô Bình Nam ở thị trấn Nhị Đài, nghe nói sang năm sẽ làm một vụ lớn, đầu tư vào vận tải đường bộ, xe cần cải tạo chắc chắn không ít. Thấy khách hàng lớn sắp vuột mất, hắn chỉ muốn giết chết Lưu đại.

Lưu Hàm bị ánh mắt đỏ ngầu như máu của Cao lão đại dọa sợ. Nếu mối làm ăn này không thành, Cao lão đại tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình. Bởi vì vấn đề tính cách, vốn dĩ mình đã không được người trong giới chào đón. Có thể tưởng tượng được khi trở về, mình sẽ không có kết cục tốt.

Lưu Hàm cũng là kẻ hung ác, lập tức thu hồi vẻ mặt dữ tợn, há miệng hét: "Hồng bào, ta già rồi, khó tránh khỏi hồ đồ. Món hàng này ta giảm nửa giá cho Tô tổng coi như tạ lỗi."

Tô Bình Nam dừng bước. Thấy đối phương đã nhận lỗi, nét mặt hắn vẫn bình tĩnh: "Bình Nam không phải kẻ hẹp hòi, giá cả hàng hóa vẫn như cũ. Lần này ta nể mặt lão Cao. Trương lão sư, kiểm hàng."

Hai người Quách Quang Diệu nhìn ánh mắt của Tô Bình Nam, cũng chậm rãi lùi về.

Chẳng mấy chốc Trương lão sư đã kiểm tra xong, sau đó gật đầu. Tô Bình Nam đè giọng nói: "Các ngươi đã có số máy móc này, vậy có thể tuồn hàng lậu ra ngoài không?"

Tô Bình Nam đã thay đổi ý định. Ban đầu hắn định thông qua đường biển mua mạch in máy game của Đông Doanh với giá thấp, sau đó tự lắp ráp rồi tiêu thụ trên toàn quốc, mở ra thời đại hoàng kim của máy game thùng. Nhưng tên Lưu đại này lại khiến hắn phát hiện ra, cuối cùng những kẻ liều mạng này sẽ trở thành vết nhơ của hắn. Vậy thì dứt khoát giao dịch một lần cuối cùng, sau này không qua lại nữa. Về phần Lưu Hàm, chờ sau khi công ty điện tử của hắn thành lập, hắn sẽ gửi bản kế hoạch cho Hải lão đại, còn kết cục thì sao?

Tô Bình Nam nở nụ cười tàn nhẫn. Một đại lão trên biển bị thuộc hạ đánh mất lợi nhuận trên trăm triệu, hắn hãy tự cầu nhiều phúc đi!

Sau khi quyết định sau này không qua lại nữa, đương nhiên Tô Bình Nam chẳng thèm khách khí. Thấy Trương lão sư gật đầu khẳng định, hắn lạnh lùng nói một câu "trả tiền", sau đó lên xe nghênh ngang rời đi, đầu không ngoảnh lại.

Quách Quang Diệu thẳng tay ném một chiếc túi du lịch từ trong cốp sau cho Cao lão đại, cũng chẳng chào hỏi gì, lạnh mặt lên xe. Ba chiếc xe nhanh chóng biến mất khỏi phạm vi tầm nhìn của huynh đệ Cao gia và Lưu Hàm.

Cao lão đại và Cao lão nhị chẳng còn hứng thú nói chuyện với tên thô lỗ này. Hắn rút ít tiền mặt trong túi du lịch ra, quẳng cho Lưu Hàm.

Cao lão nhị cười rất giả tạo, cắn răng nói: "Lưu đại ca đến một lần mà động tĩnh lớn quá. Chỗ huynh đệ ta quá nhỏ, không tiện ở lâu. Ta đưa thêm hai mươi vạn tiễn chân Lưu ca, coi như cảm ơn ngươi đã chiếu cố trong những năm qua."

Lưu Hàm ngỡ ngàng. Nhìn mấy tên thuộc hạ xách túi du lịch, hắn giậm châm bình bịch, thầm nghĩ trong lòng: dạo này mình xui quá, không cẩn thận còn chọc phải mãnh long Thiên Nam, vẫn nên về sớm thì hơn.

"Đi thôi!"

Hắn hậm hực ra lệnh, sau đó rời đi không quay đầu lại. Tên này vừa lắm chuyện vừa ăn nói khó nghe, nhưng tính tình ngay thẳng, cũng thầm khâm phục sự hào sảng của Tô Bình Nam. Chính bản thân Tô Bình Nam cũng không ngờ lần xung đột này lại khiến tên tuổi của hắn dần nổi tiếng trong đám người mưu sinh ở vùng duyên hải.

Một công ty lấy tên là công ty Điện tử Cẩm Tú nhanh chóng thành lập, Trương lão sư dẫn dắt mấy sinh viên giỏi về điện tử bắt đầu tăng ca làm việc.

Khi mọi chuyện đã đâu vào đấy, Tô Bình Nam phát hiện mình hơi nhớ nữ hài xinh xắn kia.

Bình Luận (0)
Comment