Mộ Dung Thanh Thanh không để những người này chờ lâu, bọn hắn ngồi xuống mấy phút thì nàng đã đi đến.
Câu hỏi đầu tiên của nàng khiến mọi người yên tâm phân nửa: "Cẩm Tú không có hứng thú với việc làm ăn của tam giáo cửu lưu, cũng sẽ không chạm vào."
Mấy người đưa mắt nhìn nhau. Không chạm vào đường tiền tài của mình, vậy thì càng không có khả năng cắt đứt đường sống của mình. Có nhận thức chung này, bầu không khí lập tức thoải mái hơn nhiều.
Tất cả mọi người bắt đầu nở nụ cười.
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn bọn hắn, vẻ mặt vẫn vô cảm, vừa nâng ly vừa nói câu thứ hai: "Mời mọi người uống rượu."
Ai nấy đều tỏ ra hào sảng, gần như là nâng ly uống một hơi cạn sạch.
Rượu vừa vào cổ họng, mỗi người bày ra vẻ mặt khác nhau. Có người kinh ngạc, cũng có người sắc mặt vẫn như thường.
Mộ Dung Thanh Thanh nói câu thứ ba: "Những người bạn uống nước có thể đi rồi."
Ngoại trừ Mộ Dung Thanh Thanh thì còn có bảy ly rượu, trong đó có ba ly đựng nước và bốn ly đựng rượu.
Nàng vừa dứt lời, có ba người đứng lên với vẻ mặt ngơ ngác xen lẫn thắc mắc, nhưng không ai dám hỏi nhiều. Bọn hắn gật đầu mang ý lấy lòng Mộ Dung Thanh Thanh ngồi ngay ngắn bất động, hàn huyên vài câu rồi lưỡng lự rời khỏi đại sảnh. Chẳng mấy chốc tiếng ô tô vang lên rồi dần biến mất.
Ba câu nói một chén rượu, Mộ Dung Thanh Thanh đã đưa ra lựa chọn.
Những người này vẫn coi thường Cẩm Tú, cũng xem nhẹ sự tàn nhẫn của Mộ Dung Thanh Thanh. Từ trước đến giờ Mộ Dung Thanh Thanh chỉ tin tưởng và chấp hành quy tắc, không đánh ngươi thì ngươi sẽ sợ chắc?
Vì thế cho nên bất kể những người này tỏ ra phục tùng cỡ nào, Mộ Dung Thanh Thanh cũng sẽ ra tay, bởi vì Cẩm Tú cần sự thần phục khắc cốt ghi tâm.
Trong mắt Mộ Dung Thanh Thanh, những người này đều là cá mè một lứa, Cẩm Tú phang gậy vào ai cũng thế cả thôi.
Lần đầu tiên trên mặt Mộ Dung Thanh Thanh xuất hiện nụ cười: "Cẩm Tú vĩnh viễn không bao giờ nhúng tay vào bất kỳ việc kinh doanh bên rìa pháp luật nào, nhưng Cẩm Tú cần bạn bè. Bây giờ chúng ta đã là bạn bè."
Tiệc rượu tiếp tục, giữa chừng điện thoại của bốn người đổ chuông. Mỗi người đều lựa chọn ra ngoài nghe điện thoại, sau khi quay lại vẻ mặt ai nấy đều kỳ lạ.
Sau khi cơm no rượu say, Mộ Dung Thanh Thanh đích thân tiễn bốn người ra ngoài. Thái độ đối với bốn người lúc chia tay có thể miêu tả bằng từ "cực kỳ khiêm nhường".
Trên đường về, mấy người trong xe đổ mồ hôi lạnh.
Tuy bọn hắn không hỏi nhau, nhưng ai nấy đều biết chắc chắn đối phương cũng nhận được cuộc gọi có nội dung giống mình.
Ba người kia rời đi trước đó bị thuộc hạ tố cáo, âm mưu đã bại lộ.
Bọn hắn hiểu rằng trong mắt Mộ Dung Thanh Thanh, mình giống như trâu ngựa.
...
Mưa.
Mưa to.
Màn đêm buông xuống, mưa rơi xối xả.
Hạt mưa to như hạt đậu nành nện vào cửa sổ xe làm bắn lên bọt nước, mặc dù đã mở cần gạt mức lớn nhất nhưng vẫn không nhìn rõ bên ngoài.
Turbo dí mạnh nửa điếu thuốc lá trong miệng vào gạt tàn trên chiếc xe sang trọng, đồng thời mắng: "Lũ đại gia kia đều bị khùng! Thời tiết này mà còn muốn đi cua gái."
Turbo dừng xe, trùm quần bò lên đầu rồi bắt đầu chạy vắt chân lên cổ. Hắn là nhân viên đỗ xe của hộp đêm Đại Phú Hào ở Đồn Môn. Hắn cứ tưởng tối nay mưa to thì có thể trải qua một buổi tối nhàn nhã, nào ngờ người tính không bằng trời tính, chẳng những mưa to không ảnh hưởng tới việc làm ăn mà ngược lại hình như còn náo nhiệt hơn. Mấy tiểu đệ đỗ xe đều bận tối tăm mặt mũi, không còn cách nào khác, hắn đành phải ra tay hỗ trợ.
Turbo chạy nhanh về cửa hộp đêm, chiếc quần bò trùm trên đầu đã ướt đẫm. Hắn dùng nó lau tóc qua loa rồi ném cho tên tiểu đệ đang cười ha ha bên cạnh.
"Tiểu Tả ca, ngươi có tay lái lụa như thế thì nên kiếm một chiếc xe tốt rồi cược với đám người bên Loan Tử và Trường Nhạc một trận."
Tên tiểu đệ nhận quần bò cười hì hì nói.
"Ăn shit ấy!"
Turbo bật cười mắng một câu: "Ngươi cho rằng đấu chém người đấy à? Lũ chết tiệt kia lái xe liều mạng lắm, thua chết tên khốn nhà ngươi."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một chiếc xe Bentley màu đen xuyên qua màn mưa, ưu nhã dừng lại bên cạnh bọn hắn.
Cơn mưa xối xả ngày càng nặng hạt, nước mưa bắn lên bề mặt chiếc xe Bentley màu đen như màu của cây đàn piano kia.
Dưới ánh đèn xe rọi sáng, bọt nước bắn lên trông vừa yêu dã vừa lóa mắt.
Tên côn đồ ôm quần bò nhảy bật lên như lò xo, lúc đáp xuống bóng dáng đã xuất hiện bên cạnh buồng lái của chiếc Bentley.
Đồn Môn thuộc Cảng thành là một địa phương nghèo, mọi người ra ngoài bươn trải kiếm tiền chẳng dễ dàng gì. Thường thì khách lái xe loại này không ra tay keo kiệt.
"Mẹ nó!"
Turbo giơ tay lên mắng đồ láu cá. Tên tiểu đệ này của mình cái gì cũng tốt, chẳng qua là cứ thấy người có tiền liền tỏ vẻ nịnh nọt, đánh chết cái nết không chừa.
Cửa xe Bentley mở ra, một cái ô to màu đen chắn hết mưa gió.
Một đôi giày cao gót màu đen và bắp chân với đường nét đẹp đẽ xuất hiện trong tầm mắt Turbo. Turbo ngẩng đầu lên thì thấy một nữ nhân mặc bộ lễ phục dạ hội màu đen, để tóc ngắn chững chạc đứng trước mặt hắn.
Đây là lần đầu tiên Tả Thủ gặp Rebecca.
"Tả Thủ của An Phong phải không?"
Giọng của nữ nhân này hơi khàn, không hay cho lắm nhưng lại mang đến cho Tả Thủ một cảm giác khó diễn tả thành lời.
Turbo gật đầu. Từ sau đêm ấy, rất nhiều người không gọi hắn là Turbo nữa, mà gọi là Tả Thủ ca.
"Ngươi là Tứ Cửu Tử ác nhất An Phong phải không?"
Nữ nhân tao nhã châm một điếu thuốc lá dành cho nữ, làn khói xanh nhanh chóng tan biến trong mưa to gió dữ.
Turbo nhếch môi, lắc đầu: "Ta không phải Tứ Cửu Tử ác nhất An Phong, ta là Tứ Cửu Tử ác nhất Cảng thành."
Tả Thủ nói rất nghiêm túc.
(Tứ Cửu Tử là danh hiệu chỉ người đã chính thức gia nhập băng đảng ở Hồng Kông nhưng chưa nhậm chức.)
Cơn mưa xối xả càng lúc càng lớn, dưới ánh đèn rực rỡ của Đại Phú Hào, Tả Thủ nhìn nữ nhân đến tìm mình bằng đôi mắt sáng ngời. Dã tâm mách bảo với hắn rằng cơ hội cho hắn xuất đầu lộ diện đã tới.
Mưa to như trút nước.