Nobel xui xẻo hay không thì không biết, nhưng đội bóng Cẩm Tú chắc chắn có người sắp gặp xui xẻo.
Jang-Soo Lee tham dự buổi họp báo sau trận đấu, bị Lục Viễn gọi vào văn phòng.
Một cây bút, một tờ giấy trắng.
"Viết hết toàn bộ những gì ngươi cho là có vấn đề ra đây."
Jang-Soo Lee cũng là người đam mê bóng đá, trong mắt không chưa nổi hạt cát. Nghe Lục Viễn nói vậy, hắn lập tức viết ngay, thoáng cái đã có bảy tám cái tên xuất hiện trên giấy.
"Còn nữa không?"
Lục Viễn hỏi.
Jang-Soo Lee ngẫm nghĩ rồi nói: "Đây là những người ta chắc chắn, còn lại thì không thể khẳng định."
Lục Viễn nở nụ cười: "Ngươi chỉ cần viết, xác định là việc ta phải làm."
Lục Viễn là ai?
Từ sau năm mười tám tuổi cắm lưỡi lê trên quặng mỏ, hắn chưa từng nhíu mày, nhưng khi bắt tay vào điều tra hắn vẫn chấn động.
Từ lúc bắt đầu giải đấu vòng tròn đến giờ, những người này đã ngoài sáng trong tối thao túng bốn trận đấu. Trong đó, điều khiến Lục Viễn kinh ngạc là một trận đấu trong số đó được chính cúp FA ngầm thỏa thuận.
Chuyện liên quan tới cúp FA, Lục Viễn không dám tự ý quyết định, bèn gọi điện cho Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam im lặng vài phút, chính hắn cũng giật mình. Hắn biết bóng đá Hạ quốc rất đen tối, nhưng không ngờ mới bắt đầu đã vô pháp vô thiên đến mức này.
"Ý ngươi thế nào?"
Tô Bình Nam hỏi.
Lục Viễn suy nghĩ giây lát: "Giới bóng đá đều chơi như thế, chúng ta không theo số đông thì e là khó đặt chân. Ý ta là trừng phạt thủ phạm chính thật nghiêm khắc, còn những kẻ râu ria thì cảnh cáo nhẹ nhàng là được."
Giọng điệu Tô Bình Nam lạnh lùng: "Ta không quan tâm bọn hắn chơi bóng đá như thế nào, Cẩm Tú không cúi đầu."
Tô Bình Nam không đợi Lục Viễn lên tiếng mà nói tiếp: "Đội bóng Cẩm Tú cũng là doanh nghiệp của Cẩm Tú, đối đãi tương đương."
Lục Viễn đã hiểu, không nói gì thêm. Sau khi cúp máy, trên mặt hắn lập tức lóe lên vẻ hung ác.
Thân là doanh nghiệp trực thuộc tập đoàn Cẩm Tú, vậy mà lại tát vào mặt lão đại trước mặt sáu vạn người. Lục Viễn cho rằng cho dù hạng người này có kết cục thê thảm cỡ nào cũng không quá đáng.
…
Mấy ngày đầu sau khi sự việc xảy ra, những người tham dự trong đội bóng Cẩm Tú đều lo lắng hãi hùng. Nhưng một tuần sau vẫn không có động tĩnh, mọi người bắt đầu xem nhẹ. Hiện giờ dàn xếp tỉ số là quy tắc ngầm trong ngành, mọi người đều chơi cá độ bóng đá, dù công ty giận đến mấy cũng không thể lật tẩy, nếu không thì sau này đội bóng Cẩm Tú còn có thể lăn lộn trong giới bóng đá được không?
Vả lại chứng cứ đâu? Hôm đó ta bị ốm nên trạng thái không tốt, ta cứ đưa ra lý do này đấy, ngươi làm gì được ta nào?
Lục Viễn đã ra tay trong bầu không khí này.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm ấy, nhóm mười ba người đội trưởng Nam bị dẫn tới văn phòng của Lục Viễn. Vừa vào phòng bọn hắn đã bị mấy cảnh sát nghiêm mặt dọa phát khiếp.
Lục Viễn lạnh lùng thốt ra một câu: "Chủ động thừa nhận thì chia tay trong hòa bình."
Sau cơn hoảng loạn ban đầu, mấy người Nam Cảm đã bình tĩnh lại, lên tiếng biện minh: "Chứng cứ đâu? Trái bóng tròn, có đôi khi trạng thái mới là nhân tố quyết định trong rất nhiều trận đấu."
Lục Viễn bật cười: "Giỏi ăn nói, có khí phách."
Nói rồi hắn ném tư liệu trong tay vào mặt Nam Cảm còn đang lải nhải, giọng điệu khinh thường: "Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì Cẩm Tú tìm được chứng cứ."
Lời nói tàn nhẫn khiến mấy người đang cố gắng biện minh lập tức sững sờ.
Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú, không phải là bọn hắn không biết ở Thiên Nam bảy chữ này đại biểu cho điều gì. Cuối cùng Nam Cảm thở dài, ngồi xụi lơ trên ghế.
Mười hai người nhận tội giao dịch nhận hối lộ.
Tập đoàn Cẩm Tú yêu cầu xử phạt nặng. Bốn nhân viên hành chính trong đội bóng và tám cầu thủ chủ lực ngồi tù tám năm.
Trong số mười ba người chỉ có một người thoát khỏi trừng phạt, đó chính là hậu vệ chủ lực Trương Đại Vũ.
Hắn có thể thoát tội thứ nhất là bởi vì hắn tham dự ít nhất, thứ hai là do hắn khăng khăng không nhận tội, cuối cùng không đủ chứng cứ. Điều nằm ngoài dự đoán của Trương Đại Vũ là tập đoàn Cẩm Tú không cạn tàu ráo máng, dễ dàng buông tha cho hắn.
Đương nhiên đội bóng sẽ không cho hắn đá chủ lực nữa, hắn cũng vui vẻ bị chuyển sang đội dự bị. Hắn thầm cảm thấy chỉ cần vượt qua khoảng thời gian này, với trình độ của mình hắn không lo vấn đề tìm máng khác.
Nơi này không giữ ta, ắt có nơi khác giữ ta.
…
Trương Đại Vũ nhấc chân chặn bóng, miệng còn hừ hừ đầy đắc ý.
Sau khi hắn bị giáng cấp, việc huấn luyện không bị ảnh hưởng. Dù sao đây cũng là vốn liếng để sau này hắn tìm ông chủ khác. Trương Đại Vũ nhìn tiền đạo mặt non choẹt bên đối thủ xông đến cướp bóng, nhẹ nhàng dẫn bóng lướt qua đối phương, sau đó giơ chân trái lên định sút bóng ra ngoài.
Trương Đại Vũ trông thấy tiền đạo kia không có động tác thu chân, đinh giày sáng bóng đá thẳng vào mắt cá chân của hắn.
Sau đó hắn trông thấy chân mình biến thành hình dạng kỳ quái, lúc này cơn đau dữ dội mới xông thẳng lên đầu.
Điều kỳ lạ là hắn không không hét ra tiếng, trong đầu vang lên một câu Lục Viễn đã nói trong văn phòng ngày hôm đó.
"Các ngươi nên cảm thấy may mắn vì Cẩm Tú tìm được chứng cứ."
Đối phương đá rất mạnh, mắt cá chân phải của Trương Đại Vũ bị gãy xương.
Theo lời bác sĩ phụ trách nói thì đời này hắn đừng nghĩ đến chuyện đá bóng nữa, sau này có thể khôi phục đi lại bình thường đã là may mắn lắm rồi.
Chuyện vẫn chưa xong. Trong tuần thứ ba hắn dưỡng thương, ban ngành liên quan tìm đến hắn.
Lần này Cẩm Tú đưa ra chứng cứ khiến Trương Đại Vũ không thể chối cãi được nữa. Nhưng trước khi nhận tội, hắn yêu cầu gặp Lục Viễn một lần.
Hắn muốn chết rõ ràng.