Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 428 - Chương 428: Có Bão

Chương 428: Có bão Chương 428: Có bão

"Tả Thủ ca, người đến rồi.”

Một mã tử chạy lên tầng hai ghé vào tai Tả Thủ và nói: “Nhưng không phải là Chung tiểu thư.”

Trực giác giống như dã thú nói cho Tả Thủ biết, sự việc hình như có gì đó không đúng.

"Có phải gần đây mấy người Lạn Tử Hoa lại quậy phá gì đó khiến cho Chung tiểu thư tức giận hay không?”

Đầu óc của Tả Thủ phản ứng rất nhanh.

"Tả Thủ ca, ngày hôm qua ở hộp đêm Đại Phù Hào, hai người Lạn Tử Hoa và Tang Tiêu uống rượu không trả tiền, nói là tương đương với phí bảo kê tháng này.”

Lời nói của mã tử làm cho sắc mặt Tả Thủ xanh mét.

"Bọn hắn điên rồi sao?”

Tả Thủ lập tức nhảy dựng lên: “Cơm áo gạo tiền cũng dám đắc tội? Con mẹ nó, đây là lần đầu tiên ta nghe nói có tên lưu manh uống rượu không trả tiền trong sân của mình.”

Tả Thủ xoay một vòng tại chỗ, sắc mặt trở nên âm trầm: "Bây giờ ngươi đi ứng phó với quản lý Vương, nói tháng này không tính tiền rượu xem như xin lỗi.”

“Vâng, Tả Thủ ca.”

Mã tử vội vã chạy xuống cầu thang.

"Tự tìm đường chết, sớm muộn gì cũng có người bị hắn hại chết, ngày mai lại tìm ngươi tính sổ...”

Tả Thủ mắng vài câu hung dữ, lại hung hăng đá mấy cước xả stress trong lòng mới thoải mái hơn một chút.

"Sao Tả Thủ ca lại tức giận như vậy?”

Tả Thủ quay đầu lại, một nam nhân trung niên với mái tóc hoa râm thường xuyên đi theo Rebecca xuất hiện trước mặt hắn.

"Là ngươi sao? Chung tiểu thư đâu?”

Tả Thủ sắc mặt khó coi hỏi.

"Thân phận Chung tiểu thư hiện nay đã khác rồi, đương nhiên không tiện gặp ngươi. Xin giới thiệu, vị này là Thủy ca.”

Tả Thủ gật đầu với Trần Thủy, xem như đã chào hỏi.

"Sau này Thủy ca chính là người liên hệ giữa ngươi và Chung tiểu thư.”

Thanh niên kia nói xong, rất cung kính đưa tay mời Trần Thủy, sau đó khoanh tay lẳng lặng đứng ở đó.

"Tả Thủ, Chung tiểu thư bảo ta nói cho ngươi một câu.”

Trần Thủy rất cẩn thận nhìn vẻ mặt Tả Thủ cùng với từng động tác trên thân thể, giống như đang nghiên cứu một bức tranh tuyệt thế.

"Ngươi nói đi.”

Tả Thủ bị ánh mắt sáng ngời của Trần Thủy nhìn chằm chằm thì hơi mất tự nhiên, giọng điệu không kiên nhẫn thúc giục.

"Người bên dưới của ngươi đã phá vỡ quy tắc, ngươi cần phải đi xử lý.”

Trần Thủy bình tĩnh, trong giọng nói ẩn chứa thâm ý khiến cho nam nhân hung hãn như Tả Thủ bỗng cảm thấy cõi lòng lạnh lẽo: “Cảng thành hơn mười triệu người, sẽ không có gì thay đổi nếu như biến mất mấy người.”

Tả Thủ kinh ngạc, sắc mặt biến hóa liên tục: “Phiền chuyển lời với Chung tiểu thư, lần này là do Tả Thủ hơi sơ suất, ta sẽ quản giáo nghiêm người phía dưới.”

Trần Thủy lắc đầu: "Quy tắc chính là quy tắc, sai là sai, ta chuyển lời cho ngươi rồi, làm thế nào thì bây giờ ngươi tự mình chọn.”

Không đợi Tả Thủ trả lời, Trần Thủy gật đầu với thanh niên kia rồi hai người một trước một sau xuống lầu, không nhìn Tả Thủ một lần nào nữa.

"Nếu ta nói không thì sao?”

Đột nhiên Tả Thủ thét lên, ánh mắt dữ tợn điên cuồng. Lạn Tử Hoa và Tang Tiêu là trợ thủ đắc lực của Tả Thủ hắn, hơn nữa còn là huynh đệ tốt giúp hắn đánh hạ Đồn Môn, về tình lý hắn đều không ra tay được.

Hắn vừa nói ra, nam nhân tên Trần Thủy dừng bước quay đầu lại, trong giọng nói tràn ngập ngụ ý sâu xa:

"Chúng ta là những người làm ăn và rất biết cách làm ăn.”

Người làm ăn, thế nào là người làm ăn?

Đó là ta bỏ vốn đầu tư và cần phải được nhận lại. Là một người làm ăn giỏi, Tô Bình Nam thích làm kinh doanh một vốn bốn lời.

Tô Bình Nam đã đầu tư hai trăm vạn vào Tả Thủ, mua một Đồn Môn có quy tắc trật tự, mua một vùng xám do Cẩm Tú gián tiếp khống chế, những thứ đó trong mắt Tô Bình Nam rất đáng giá.

Tô Bình Nam luôn ra tay hào phóng, nhưng hắn có một nguyên tắc, đó là ta không cho ngươi thì ngươi tuyệt đối không thể lấy.

Tả Thủ không bị thiệt thòi về lợi ích kinh tế, nhưng những người bên dưới hơi tham lam vô độ. Trong mắt tập đoàn Cẩm Tú thì đó là những kẻ đầy tham vọng, chuyện này đã chạm đến điểm mấu chốt.

Đêm giữa tháng.

Ánh trăng ở Cảng thành sáng vằng vặc như một chiếc đĩa bạc.

Lần đầu tiên Rebecca nhìn thấy bản lĩnh của Trần Thủy trong biệt thự trên núi mà mình vừa mua.

"Giám đốc Chung.”

Trần Thủy bắt chước giọng điệu Tả Thủ: “Cho ta ba ngày, ta nghĩ ta có thể lừa được đa số người.”

Rebecca hơi kinh ngạc nhìn người trung niên tóc hoa râm này. Nếu như vừa rồi không phải tận mắt nhìn thấy những lời này nói ra từ miệng nam nhân này thì nàng sẽ không chút do dự xem người đang nói chuyện chính là bản thân Tả Thủ.

Khi nói chuyện Trần Thủy nghiêng người tựa vào sofa, ánh mắt rất hung dữ, thân thể hơi run rẩy, tay trái cuộn lại. Ngoại trừ ngoại hình ra thì thần thái quả thực cực kỳ giống bộ dáng Tả Thủ lúc đàm phán.

"Một tuần nữa sẽ có mưa lớn.”

Rebecca lạnh lùng nói. Nàng hiểu được lý do tại sao Tô Bình Nam cho thêu một con rồng Hạ quốc hai móng lên cổ áo của người tên Trần Thủy tóc hoa râm này.

"Tuần sau đài quan sát sẽ có bão, một cơn mưa lớn hiếm hoi trong những năm trở lại đây.”

Rebecca đứng dậy rót một ly whisky, bỏ vài cục nước đá vào và đưa cho Trần Thủy, cười nói: “Ta rất thích bão bởi vì nó có thể che giấu rất nhiều thứ phiền toái không cần thiết.”

Bình Luận (0)
Comment