Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 47 - Chương 47: Chuyện Hai Chữ

Chương 47: Chuyện hai chữ Chương 47: Chuyện hai chữ

Hắn bắt máy, là Tô An Tây hỏi hắn khi nào về nhà ăn Tết.

Tô Bình Nam vẫn chưa xác định là ngày nào, đành phải nói là nhất định sẽ về nhưng vẫn chưa biết ngày nào, sau đó cúp máy.

Đám người Tô Bình Nam đã đặt ba phòng khách sạn. Ở Tương Nam, khách sạn này cũng được coi là cao cấp. Nói là cao cấp chứ Tô Bình Nam cảm thấy còn chẳng tốt bằng khách sạn bình dân mình đang xây dựng ở thị trấn Nhị Đài. Ý tưởng mở Cẩm Tú khắp toàn quốc lại nảy ra. Tô Bình Nam cười tự giễu, mình còn chê chưa đủ bận chắc?

Mấy người đi theo Tô Bình Nam là những thanh niên trẻ kiếm sống với hắn ở kho hàng ngay từ ban đầu. Những người hắn mang ra ngoài đều giống như từ một khuôn đúc ra, có thân hình vạm vỡ và ánh mắt ngang ngược.

Đã tới Tương Nam, đương nhiên là buổi tối mấy người trẻ tuổi muốn ra ngoài chơi. Nhưng lão đại nhà mình không nói gì, bọn hắn chỉ có thể nhịn.

Tô Bình Nam tươi cười bảo: "Đồ ăn vặt ở Tương Nam rất nổi tiếng, đã đến rồi thì đừng ở lì trong phòng, ta dẫn các ngươi ra ngoài đi dạo."

Hiện tại Tương Nam vừa mới bắt đầu xây dựng khu mới trong tương lai, những nơi náo nhiệt như phố ăn vặt vẫn tập trung ở khu cũ.

Tài xế tìm một chỗ đậu xe. Hiếm khi Tô Bình Nam được nhẹ nhàng thoải mái, dẫn theo mấy người định ăn từ đầu đến cuối phố.

Tô Bình Nam mặc vest, khoác áo gió màu đen bên ngoài, dáng đi thong dong. Bốn người trẻ tuổi theo sát phía sau, liên tục đưa cho lão đại đủ loại đồ ăn vặt. Chỉ lúc ăn uống, bọn hắn mới bớt dã tính, bộc lộ vẻ non nớt đặc trưng của độ tuổi này.

Dường như các phố ăn vặt nào cũng đông đúc chen chúc, nhưng không có ai dám chen qua Tô Bình Nam. Uy thế của hắn ngày càng nặng, nhất là lúc hắn không cười.

Tô Bình Nam đi dạo rất vui vẻ, hễ thấy đồ ăn vặt loại khác là hắn sẽ mua một đống to, nếm thử một miếng rồi đưa cho bốn đàn em phía sau.

Bốn người ăn uống cực kỳ vui vẻ, cảm thấy Tương Nam tốt hơn Ô thành gấp chục lần, à không, phải gấp trăm lần mới đúng.

Tô Bình Nam quyết định ngày mai sẽ nói chuyện rõ ràng với ba mẹ Lý Lạc Nhiên, sau đó bảo tiểu cô nương kia đưa mình đi dạo. Hắn có ấn tượng rất tốt về thành phố này.

Trong lúc Tô Bình Nam đang nhàm chán nhìn xung quanh, hắn bắt gặp một ánh mắt lạnh lùng.

Một người quen.

"Trên trời nhổ lông chim nhạn bay qua, dưới biển khoét túi khắp tứ hải."

Thế Đao Trần Lục.

Gia hỏa này rất giỏi đao pháp, con dao của hắn có thể im hơi lặng tiếng rạch túi da nhân tạo mà không bị ai phát hiện.

Lúc này Trần Lục nghiêng người, một chiếc áo khoác màu lam vắt trên tay trái, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tô Bình Nam đang nhàn nhã giữa đám đông, ánh mắt khát máu.

Nét mặt Trần Lục rất kỳ lạ. Từ một đại lão tứ hải ngồi chờ chia của ở Ô thành, hắn bị người ta đánh như chó, chán nản đi nhờ cậy đồng hương Trần Thiên Phú đang phong sinh thủy khởi ở Tương Nam. Tất cả là do người trước mặt ban tặng.

Tô Bình Nam dừng bước. Cách đám đông qua lại như mắc cửi, hắn cứ thế lạnh lùng nhìn nam nhân mang vẻ mặt bất thiện ở cách đó không xa.

Dường như bốn thanh niên trẻ nhận thấy Hồng Bào ca trở nên nghiêm túc, vẻ mặt trẻ con tham ăn lập tức biến mất, dã tính vốn khó kìm chế lại xuất hiện trên gương mặt.

Bọn hắn rất hưng phấn. Tô Văn Văn và Quách Quang Diệu có thể đi theo Hồng Bào ca xông pha, trở thành kẻ có địa vị hơn người, vậy thì bọn hắn cũng có thể!

Tô Bình Nam thong thả rút một điếu thuốc ra châm lửa, quẳng phần còn lại cho một đàn em tên là Tiểu Trang. Sau đó, hắn ngoắc ngón tay về phía Trần Lục đang nhìn mình, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.

Sói đi ngàn dặm ăn thịt, bất kể Tô Bình Nam hắn thân kiều thịt quý cỡ nào, trước giờ chưa từng cúi đầu.

"Hồng Bào ca, chín người." Tiểu Trang rất thông minh, thản nhiên gật đầu với mấy nam nhân cường tráng ở đằng sau người tàn tật ăn xin trên đường cái.

"Vũ khí ở trên xe, ta đi lấy." Một tiểu đệ khác lập tức thấp giọng nói.

Niên đại này vô cùng hỗn loạn, chuyện cướp xe, chặn đường, cướp giật thường xuyên xảy ra. Khi đi xe đường dài, đám người Tô Bình Nam thường mang theo vũ khí ở trên xe.

"Đừng tách ra."

Tô Bình Nam nói khẽ, đồng thời nhìn que xiên nướng bằng sắt bên cạnh, nở nụ cười dữ tợn.

Đám Trần Lục đều là kẻ lăn lộn giang hồ, khác với bọn sinh viên chưa trải qua mưa gió, tay ai cũng từng dính máu rồi.

Tô Bình Nam ngoảnh đầu nhìn bốn đàn em, trong mắt không hề có vẻ hèn nhát sợ sệt, chỉ có niềm hưng phấn tột độ và khát vọng máu tanh.

"Lòng dạ nhất định phải ác độc."

Tô Bình Nam xoay người, ném một tờ tiền cho người nướng đồ, sau đó đưa que xiên bị nướng đỏ rực cho mấy đàn em, ung dung cất lời.

Tiểu Trang không sợ hãi chút nào, ngược lại còn hưng phấn đến độ toàn thân run lên. Từ nhỏ hắn đã nổi tiếng là giỏi đánh nhau, Tiểu Trang cảm thấy đây là ông trời cho hắn cơ hội, mình phải thể hiện thật tốt, mình chính là Dương Thiên Lý và Quách Quang Diệu thứ hai!

Năm người cầm que xiên sắt, hành động kỳ lạ khiến mấy người bán hàng rong quanh đó không kìm được quan sát. Bọn hắn nhìn theo ánh mắt của đám người Tô Bình Nam, trông thấy Trần Lục.

Những người bày quầy bán hàng này không quen biết Tô Bình Nam, nhưng bọn hắn đều biết Trần Lục, lập tức phản ứng. Người dám đối mặt với hạng người như Trần Lục nào phải người lương thiện gì. Mấy chủ quán bắt đầu lùi quầy hàng của mình về phía sau, thoáng cái đoạn giữa Tô Bình Nam và Trần Lục đã hình thành một khoảng trống.

"Trùng hợp ghê!" Trần Lục nhìn mấy người tứ hải đã bao vây xung quanh, cười âm u chào hỏi.

"Đúng là trùng hợp."

Tô Bình Nam vẫn nở nụ cười, chậm rì rì cất lời: "Chuyện hai chữ, chúng ta không cần ôn lại chuyện cũ."

Ánh mắt Trần Lục hung ác: "Chuyện hai chữ?" Bàn tay dưới y phục đã cầm chặt con dao đã được hắn mài sắc.

"Đúng vậy."

Tô Bình Nam gật đầu, chân hơi mở, ngoắc ngón tay với Trần Lục.

"Một ngang một dọc, hai chữ. Kẻ thắng rời đi, kẻ thua nằm xuống."

Bình Luận (0)
Comment