“Tập đoàn Kim Môn?”
Chi nhánh Cẩm Tú ở Bổng Tử quốc, Tô Bình Nam ngồi ở vị trí chủ vị, tay trái gõ xuống bàn, vừa đọc bản báo cáo vừa hỏi thăm tình huống từ Vạn Thu Sinh.
“Đúng vậy, Tô tổng.”
Đây là lần đầu tiên Vạn Thu Sinh gặp Tô Bình Nam, giọng điệu cung kính lẫn cẩn thận đáp lại: “Hiện tại, áp lực tam giáo cửu lưu ở Phủ Sơn rất lớn. Chẳng những áp lực về phương diện cảnh sát mà còn đến từ Hãn thành. Cho nên, bọn hắn quyết định chỉnh hợp.”
“Nói tiếp đi.”
Sắc mặt Tô Bình Nam vẫn rất bình tĩnh.
“Vốn tập đoàn Kim Môn được thành lập không có quan hệ quá lớn với Đinh Thanh, nhưng rõ ràng Hổ Phái cường thế hơn so với Bắc Đại, cho nên người phát ngôn tạm thời của Bắc Đại quyết định Đinh Thanh ra trận. Đinh Thanh cần xin ý kiến của chúng ta.”
“Có chút thú vị.”
Tô Bình Nam mỉm cười nói: “Ngươi hiểu rõ tình huống nhất, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Đó là một cơ hội.”
Vạn Thu Sinh rõ ràng đã nỗ lực rất nhiều: “Thế lực vùng xám có thành tựu ở Bổng Tử quốc không có mấy người. Nếu Hổ Phái, Bắc Đại Môn, còn có Đinh Thanh sát nhập, một gã khổng lồ trải dài các lĩnh vực khác nhau sẽ ra đời. Nếu quản lý doanh nghiệp được thực hiện, không gian phát triển sẽ rất lớn.”
“Đinh Thanh không có được quyền nói chuyện. Sát nhập đối với chúng ta cũng không có chỗ tốt, ngược lại có chút cảm giác bó tay bó chân.”
Tô Bình Nam chen vào, sau đó ra hiệu Vạn Thu Sinh nói tiếp.
“Người có họa phúc, Thạch Đông Sơ (người phát ngôn của Hổ Phái) chưa chắc sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Vạn Thu Sinh âm tàn nói: “Đinh Thanh đứng vững gót chân, chưa hẳn không có cơ hội.”
“Ngươi có nghe một câu đuôi to khó vẫy chưa? Dù sao nơi này cũng không phải sân nhà của chúng ta.”
Tô Bình Nam nhìn Vạn Thu Sinh bề ngoài hào hoa phong nhã, nghĩ không ra nhân tâm lại đủ tàn nhẫn.
“Khống chế Lý Tử Thành.”
Vạn Thu Sinh đưa ra câu trả lời đã tính trước: “Ban đầu, sự tồn tại của người này nguy hiểm lớn hơn lợi ích. Tuy nhiên, một khi tập đoàn Kim Môn thành lập, người này đáng để lưu lại.”
“Thời gian đã đến rồi.”
Tô Bình Nam đưa tay nhìn đồng hồ rồi nói: “Ta cần gặp Đinh Thanh một lần mới quyết định được.”
…
“Tô tiên sinh không thích bị quá nhiều người biết quan hệ giữa chúng ta.”
Đinh Thanh nói với Lý Tử Thành: “Ngươi hãy nghĩ cách ngăn cản ánh mắt của đám cảnh sát đi.”
“Được.”
Lý Tử Thành gật đầu, sau đó quay người bước ra ngoài. Một lát sau, con đường đã chật cứng người mặc đồ đen với những chiếc ô lớn màu đen, chắn ngang khung cảnh bên trong.
“Mẹ kiếp!.”
Nhìn trong màn ảnh toàn là màu đen, đám cấp dưới của trưởng phòng Khương nhịn không được mắng to lên. Đám người đó cẩn thận như vậy, chẳng lẽ sắp có đại nhân vật bí ẩn đến sao?
“Tập đoàn Kim Môn là cái gì thế?”
Trưởng phòng Khương và Lý Tử Thành giả bộ thương lượng, tìm một nơi vắng vẻ, sắc mặt trưởng phòng Khương tối sầm lại.
“Tin tức quá đột ngột, cho nên ta chưa kịp nói với ngươi.”
Lý Tử Thành cảnh giác nhìn chung quanh: “Ngay từ đầu đối phương không định để chúng ta gia nhập.”
“Chú ý cách dùng từ của ngươi.”
Trưởng phòng Khương cười lạnh: “Ngươi tuyệt đối đừng quên thân phận của mình. Ngươi là cảnh sát, không phải đám lưu manh đó.”
Lý Tử Thành im lặng một lát, sau đó ngẩng đầu nói: “Hiện tại, Đinh Thanh rất tuân thủ quy củ, huống hồ phương diện tài chính có người Hạ quốc nhúng tay vào, rất khó tìm được chứng cứ. Sự kiện bạo lực đều có người gánh tội thay, tác dụng của việc ta tiếp tục không lớn.”
“Hơn nữa, ta hoài nghi người Hạ quốc đã bắt đầu nghi ngờ ta. Ngày đó, ánh mắt của Vạn tiên sinh nhìn ta rất kỳ lạ.”
“Đừng có nghi thần nghi quỷ.”
Khương Anh Hổ khoát tay: “Ta và ngươi vẫn luôn liên lạc đơn phương. Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút sẽ không xảy ra vấn đề.”
Miệng Lý Tử Thành giật giật như muốn nói cái gì đó, rốt cuộc không nói nữa.
Ngày đó, ánh mắt của Vạn Thu Sinh khiến hắn cảm thấy bất thường. Hắn hiểu rất rõ phong cách hành sự của tập đoàn Cẩm Tú. Có lẽ đối phương đã chôn xuống không biết bao nhiêu bí mật bên cạnh hắn. Hiện tại mỗi khi trời tối, hắn đều mồ hôi đầm đìa bừng tỉnh, cả người kiệt sức.
Khương Anh Hổ hoài nghi nhìn thoáng qua Lý Tử Thành không được bình thường, giọng điệu lạnh lại: “Không phải ngươi đi theo đám lưu manh đó lâu ngày cũng biến thành lưu manh luôn chứ. Chuyện ngươi dùng tiền của Đinh Thanh mua một căn nhà ở Giang Nam, ngươi viết lại một bản báo cáo nhanh cho ta.”
“Vâng.”
Nhìn Lý Tử Thành cúi đầu ủ rũ, ánh mắt Khương Anh Hổ trở nên sắc bén: “Ngươi không được rời khỏi. Ta cần ngươi thúc đẩy Đinh Thanh gia nhập tập đoàn Kim Môn.”
“Vì sao?”
Lý Tử Thành ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Thế lực của bọn hắn phát triển, chẳng phải sẽ khó đối phó hơn sao?”
“Không phải còn có ngươi à?”
Giọng điệu Khương Anh Hổ lạnh lại: “Ta tin rằng có sự hỗ trợ của quản lý Lý, chúng ta sẽ có thể bắt được những tên khốn nạn này.”
“Đúng rồi.”
Thấy có người đi tới, hai người nhanh chóng tách ra. Khương Anh Hổ làm ra vẻ đối nghịch, thấp giọng nói: “Đại nhân vật Hạ quốc sẽ đến gặp Đinh Thanh. Ta cần biết tất cả nội dung cuộc nói chuyện của bọn hắn.”
Đội xe của Tô Bình Nam đến. Đám người Đinh Thanh và Lý Tử Thành đích thân xuống chân núi nghênh đón. Đinh Thanh ra hiệu, đám thuộc hạ của hắn dùng dù che mưa lớn che chắn đám người Tô Bình Nam cực kỳ chặt chẽ.
Nhìn Tô Bình Nam giơ tay nhấc chân đều âm vang hữu lực được che chắn bước xuống xe, hai người Đinh Thanh không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
“Trẻ quá.”
Đây là ấn tượng đầu tiên của hai người đối với Tô Bình Nam. Ai cũng không ngờ người cầm lái tập đoàn Cẩm Tú làm việc cay độc, bố cục kín đáo Tô tiên sinh lại chỉ khoảng hai mươi tuổi.
“Hùng tâm bừng bừng.”
Đây là đánh giá thứ hai của hai người đối với Tô Bình Nam.