Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 59 - Chương 59: Một Tràng Pháo Hoa Rực Rỡ

Chương 59: Một tràng pháo hoa rực rỡ Chương 59: Một tràng pháo hoa rực rỡ

Lý Lạc Nhiên mặc chiếc váy chữ A mà tiểu cô cố ý dẫn nàng đi mua, thừ người trong phòng ngủ. Chiếc váy này lộ chân, Lý Lạc Nhiên mặc lên, chân càng dài miên man.

Dạo này nàng không vui lắm. Tuy ba mẹ đã trả trang sức lại cho nàng, nhưng ở nhà nàng bị mẹ trông coi rất chặt.

Đây không phải là nguyên nhân chính, chủ yếu là vì Tô Bình Nam quá bận rộn, rất ít gọi điện thoại, tiểu cô nương hơi nhớ hắn.

Hôm nay là ba mươi Tết, vậy cả ngày nay điện thoại chẳng đổ chuông lần nào.

"Reng reng reng."

Lý Lạc Nhiên sải bước đi tới trước điện thoại, giành nhận máy trước mẹ mình.

Lý mẫu trừng nàng. Thấy con gái ủ rũ cả ngày nay bỗng nhiên nét mặt tươi cười như hoa, bà ta biết ngay là ai gọi.

" Nuôi con gái thì được ích gì, chỉ biết hướng khuỷu tay ra ngoài." Lý mẫu giận cá chém thớt mắng Lý Lạc Ngôn, cô nàng ấm ức bĩu môi.

"Ừm ừm." Lý Lạc Nhiên gật đầu, che miệng, nét mặt vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vô cùng ngoan ngoãn. Lý mẫu lại hung dữ trợn mắt trừng Lý Lạc Ngôn: "Sau này ngươi lớn cũng là đồ vô lương tâm."

Lý Lạc Ngôn nhìn chị gái cười tươi như hoa, rồi lại nhìn mẹ mình, lần đầu tiên cảm nhận được ác ý trên thế gian.

Lý Lạc Nhiên cúp máy, cười dịu dàng đứng dậy, cũng chẳng để ý tới mẹ mình đã sa sầm mặt mày. Nàng giống như một chú chim nhỏ hân hoan, kéo Lý Lạc Ngôn ra ngoài ban công nhà mình, hai mắt lấp lánh ánh sao: "Ta dẫn ngươi đi xem pháo hoa."

Lý gia ở trong khu tập thể của cơ quan đơn vị. Hiện giờ Tương Nam vẫn chưa có mấy nhà có thang máy. Lý lịch của Lý phụ hợp lệ, được phân đến tầng bốn, tầm nhìn rất tuyệt.

Trương Đồng mang theo một số người bận rộn sắp xếp cả một buổi chiều, lần này hắn xung phong không ở nhà ăn Tết mà chạy tới Tương Nam.

Lần trước Đỗ Cửu xuất hiện, hắn không kịp phản ứng nên đã hối hận buồn bã hơn chục ngày. Lần này hắn nhất quyết đòi tới.

Lúc đi Tô Bình Nam chỉ nói một câu: "Quy mô càng lớn càng tốt." Trương Đồng hoàn toàn hiểu thấu ý đồ của Tô Bình Nam, chỉ chọn pháo hoa đắt tiền. Mọi người bận rộn suốt một buổi chiều, cuối cùng cũng đặt đầy pháo hoa ở quảng trường nhỏ trước cổng nhà Lý Lạc Nhiên trước giờ cơm tối.

Hiện tại chưa có công ty chuyên sản xuất pháo hoa như đời trước, thế nên Tô Bình Nam cố ý phái mấy chục người đến. Những hán tử này đều ăn mặc thống nhất, miệng ngậm thuốc lá đã châm lửa, chỉ chờ mệnh lệnh của Trương Đồng.

Trương Đồng đang chờ đợi, nhìn ban công nhà Lý Lạc Nhiên không chớp mắt. Khi Lý Lạc Nhiên dắt theo em gái xuất hiện, gương mặt tinh xảo ấy giúp Trương Đồng lập tức biết đây là chủ nhân của bữa tiệc pháo hoa này.

Trương Đồng đang định vẫy tay thì đột nhiên nảy ra một ý. Hắn quay về phía ban công nơi Lý Lạc Nhiên đang đứng, khom người hô to: "Chúc đại tẩu năm mới vui vẻ!"

Đám người bên dưới chợt sửng sốt, cũng khom người đồng thanh hô theo: "Chúc đại tẩu năm mới vui vẻ!"

Giọng của mấy chục hán tử to kinh người, nhất thời có không ít người chạy ra ngoài ban công xem xảy ra chuyện gì.

Đầu tiên Lý Lạc Nhiên đỏ mặt, sau đó cười tươi như hoa. Dưới pháo hoa rợp trời, em gái Lý Lạc Ngôn cảm thấy chị mình bỗng xinh đẹp lạ thường.

"Bùm bùm bùm!" Vô số pháo hoa nở rộ trên không trung, nháy mắt đã phủ kín bầu trời. Vào ngày cuối cùng của năm 92, bữa tiệc pháo hoa lớn nhất Tương Nam nở rộ vì Lý Lạc Nhiên.

Đột nhiên Lý mẫu không còn tức giận nữa, cười tủm tỉm véo Lý phụ đang chăm chú xem pháo hoa bên cửa sổ: "Toang rồi lão Lý ơi. Lãng mạn thế này, con gái mình hết cứu nổi rồi."

Khi mọi người hô to, Lý Nhiêu vừa mới dừng xe dưới nhà Lý Lạc Nhiên. Nàng sống một mình, quen ăn Tết ở nhà đại ca. Nghe thấy tiếng hô đinh tai nhức óc kia, lại nhìn pháo hoa rợp trời, câu nói của Tô Bình Nam trong bữa cơm đột nhiên vang lên trong đầu nàng: "Ta sẽ dẫn nàng đi ngắm nhìn thế giới phồn hoa."

Không hiểu sao Lý Nhiêu bỗng hơi ghen tỵ với cháu gái mình. Nàng lẳng lặng nhìn pháo hoa một lát rồi mới xoay người, lững thững đi lên tầng.

Cảnh đẹp đến mấy cũng có lúc nhàm chán. Trương Đồng gần như dọn sạch nhà kho của xưởng pháo hoa, đã đốt suốt một tiếng mà vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Lý phụ và Lý mẫu xem mệt luôn, bắt đầu dọn bàn chuẩn bị ăn cơm. Chỉ có Lý Lạc Nhiên vẫn chăm chú nhìn bầu trời, vẻ mặt đong đầy hạnh phúc ngọt ngào.

"Tốn bao nhiêu tiền nhỉ?"

Sau khi bình tĩnh lại, Lý mẫu nhìn pháo hoa rực rỡ đủ mọi màu sắc tô điểm bầu trời mà xót tiền.

"Đám trẻ này phí phạm tiền của quá!"

Lý Nhiêu nhìn chị dâu mình vẫn đang lẩm bẩm, bất chợt cất lời: "Ta nhớ là hồi bé có một thầy bói xem bói cho Lạc Nhiên nhà mình có phải không?"

Lý phụ bưng chén trà đặc ngồi xuống, gật đầu đáp: "Đúng thế, ổng nói Nhiên Nhiên nhà mình là người có phúc lớn."

Lý Nhiêu gật đầu tiếp lời: "Số tiền ta bận rộn cả năm mới kiếm được phỏng chừng bị tràng pháo hoa này của con rể các ngươi đốt sạch."

Lý phụ biết năng lực kiếm tiền của em gái mình, nghe xong cũng hơi ngạc nhiên.

"Thế nên có câu nói rất chính xác." Lý Nhiêu nhìn Lý Lạc Nhiên vẫn đang mê mẩn ngắm bầu trời, thong thả nói: "Người có phúc không cần bận rộn."

Lý phụ là người trí thức, ông ta thổi lá trà nổi trên mặt nước, cất giọng thản nhiên: "Con gái nhà mình ấy à, không cầu bọn hắn quý phú vạn năm, chỉ cầu bọn hắn trải qua nhiều chuyện vẫn nắm tay nhau là tốt rồi."

Bình Luận (0)
Comment