Trạm xe lửa Thiên Đô luôn luôn nhộn nhịp, phồn hoa náo nhiệt. Diệp An Ninh mặc thường phục cùng một đồng nghiệp đã chờ gần mười phút ở cổng ra nhà ga.
“Nghe nói mấy người tới cũng là học trò của sếp Lưu? Còn có một người là bạn thâm niên của sếp?”
Tiểu Vũ biệt danh Tam Lang không có lời nào để nói với Diệp An Ninh cũng cố tìm ra chủ đề để nói. Hôm nay tới đón người, hắn sứt đầu mẻ trán mới cướp được công việc của tài xế, không nói nhiều với Diệp Tử chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?
”Ừ.”
Diệp An Ninh hòa nhã gật đầu.
Xem ra sư phụ đúng là nghiêm túc, vì phòng ngừa tiết lộ bí mật hắn đã dùng quan hệ để điều mấy người bạn học và thuộc hạ cũ trước kia của hắn đến.
“Diệp Tử.”
Trong lúc Tiểu Vũ còn đang lải nhải không ngớt, một tiếng hô sang sảng ở cửa ra làm Diệp An Ninh đang buồn chán nở nụ cười, lập tức nhanh chóng đi tới đón tiếp.
Một nhóm năm người, hai người trẻ tuổi và một nam nhân trung niên mặt chữ điền lần lượt bước khỏi cửa ra, người trẻ tuổi đi đầu có thân thể cường tráng hiếm thấy ở Hạ quốc thời đại này. Vì đang là mùa hè, các bó cơ phát triển lồ lộ ra dưới lớp áo thun.
“Nghe nói ngươi ở chỗ sư phụ làm rất tốt, đã lập công rồi sao?”
Mấy người lần lượt hàn huyên vài câu rồi lên xe, người có quan hệ tốt nhất với Diệp An Ninh là Lý Long lập tức nói vài lời hỏi thăm.
“Ừ.”
Diệp An Ninh khiêm tốn đáp một câu, sau đó rất lễ phép mỉm cười với Triệu Bình mặt chữ điền: “Triệu thúc, sư phụ đã sắp xếp chỗ đón gió tẩy trần cho mọi người rồi.”
“Bây giờ lão Lưu cũng bắt chước người ta khách sáo à? Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ uống cùng lão Lưu không say không về.”
Triệu Bình cười to sang sảng, mấy người trẻ tuổi cũng hưng phấn hẳn lên, xe Santana hơi cũ kỹ dưới chân Tiểu Vũ phát ra tiếng gầm rú đinh tai sau đó rít gào đi xa.
Địa điểm đón gió tẩy trần được chọn là chợ đêm của người Duy Ngô Nhĩ thành Nam. Còn chưa tới gần mùi thịt nướng xông vào mũi đã khiến mấy người trên xe vô cùng thèm thuồng.
…
Cùng lúc này, tại văn phòng chủ tịch tòa nhà Cẩm Tú.
“Lưu Ba Đào kia thật là có tài.”
Tô Bình Nam khép tư liệu Lục Viễn thu thập lại: “Ngươi nghĩ sao về người này?”
Người này rất bảo thủ, danh tiếng rất tốt.
Lục Viễn trả lời: “Làm việc rất có nguyên tắc. Có đôi khi dễ dàng để tâm vào chuyện vụn vặt nhưng rất bền bỉ.”
“Cho dù danh tiếng tốt đến đâu, hắn làm như vậy cũng nhất định có mục đích của mình.”
Tô Bình Nam trầm ngâm gõ bàn: “Đi xem người này đang ở đâu, ta muốn gặp mặt hắn một lần.”
Lục Viễn vâng một tiếng, lập tức gọi mấy cuộc điện thoại. Vài phút sau Lục Viễn ngẩng đầu lên: “Lưu Ba Đào và người bên dưới của hắn đang ở chợ đêm Mãi Mãi Đề, nghe nói là giúp người ta đón gió tẩy trần.”
Tô Bình Nam đứng dậy, Ôn Uyển nhẹ nhàng lưu loát giúp nam nhân mặc vest, sau đó rất cẩn thận đánh giá một lần mới hài lòng gật đầu lui ra phía sau.
“Theo ta đi gặp hắn.”
...
Theo thời đại phát triển, người có chút tiền nhàn rỗi trong tay ở Thiên Đô đã dần dần nhiều lên.
Từ chợ đêm thành Nam có thể thấy rõ được điều này.
Vừa đến buổi tối, dưới ánh đèn yếu ớt, ánh lửa và mùi dê nướng hấp dẫn từ lò nướng của người Duy Ngô Nhĩ phát ra khiến người dân nơi đây khen ngợi không dứt.
“Nơi này trị an rất tốt.”
Diệp An Ninh nuốt mấy miếng thịt dê trên xiên sắt, hoàn toàn không có dáng vẻ gì của thục nữ, cất giọng hàm hồ nghe không rõ.
“Đúng vậy, thưa sư phụ.”
Có vẻ như bệnh nghề nghiệp khiến bọn hắn quen bình luận về các vấn đề mình quan tâm.
Lý Long tiếp lời: “Những người Duy Ngô Nhĩ ở Thiên thành chính là vấn đề khó khăn nhất, thường xuyên xảy ra chuyện ẩu đả với người khác.”
Lý Long nói xong thì giống như là đang phát hiện ra đại lục mới nào đó, hắn nhìn những hán tử tộc Duy Ngô Nhĩ gương mặt kiêu ngạo, thân thể cường tráng mà kinh ngạc nói: “Bọn hắn đều không mang theo dao? Sư phụ, chuyện này Thiên Đô làm rất tốt, còn ở chỗ chúng ta cũng bởi vì có người uống rượu gây sự, kết quả một lời không hợp thì lôi dao ra, sau đó lại gây ra chuyện rất phiền toái.”
Ngoại trừ Diệp An Ninh, những người còn lại cũng là những nam nhân thẳng thắn, sau khi uống mấy chai bia xuống bụng thì đã hoàn toàn không còn cảm giác xa lạ ban đầu.
Nghe Lý Long nói xong mọi người lập tức nhào vào tiếp lời, trong phút chốc không khí náo nhiệt hẳn lên.
Trong tiếng cười nói vui vẻ, Diệp An Ninh không cười, Lưu Ba Đào cũng không cười. Một câu không mang theo dao khiến Diệp An Ninh không tự chủ được lại nghĩ đến nam nhân kia. Thì ra tư liệu càng thu thập chi tiết, Diệp An Ninh càng tò mò về Tô Bình Nam.
Áp chế người Duy Ngô Nhĩ, không cho phép mang theo dao, tham gia làm ăn, người này thật sự hung hãn đáng sợ. Nhưng không biết vì sao, Diệp An Ninh luôn luôn xem ác như thù lại không hề có chút chán ghét nào đối với người được xưng là Tiểu Hồng Bào này.
“Sao vậy?”
Mấy người còn lại cười vài tiếng thì phát hiện biểu cảm hai người không bình thường, Triệu Bình là người đầu tiên lên tiếng hỏi.
“Không có gì.”
Lưu Ba Đào lắc đầu, lớn tiếng nở nụ cười, Diệp An Ninh cũng cực kỳ thông minh chuyển đề tài, kêu Lý Long một tiếng: “Khỉ đột.”
Lý Long nghe cái biệt danh thời đại học này thì lập tức ngẩng mặt, giơ cao hai tay, làm động tác cực kỳ giống khỉ đột đập vào ngực làm tất cả mọi người đều cười.
“Không khí thật vui, chúng ta hãy hát một bài hát đi, bài hát yêu thích của thời đại học ấy.”
Diệp An Ninh mỉm cười vô cùng xinh đẹp.
Lý Long lập tức hiểu Diệp An Ninh đang nhắc đến bài hát kia.
“Thiếu niên tráng chí không kể sầu.”
Bài hát nổi tiếng khắp Hạ quốc này là bài yêu thích của bọn hắn khi đó, cũng là động lực để rất nhiều người trong số bọn hắn thi đậu vào đại học cảnh sát.