Cùng lúc đó, Đại D cách vách gương mặt âm độc: “Ta đúng thật không nuốt trôi cục tức này.”
“Biết rồi.”
Đại D lặng lẽ đồng ý với hắn: “Bên Đồn Môn đã có tin tức trở về, bọn hắn sẽ giúp đỡ ngươi, chuyện cây gậy sẽ có người xử lý.”
“Lâm Mũi To đồng ý rồi sao?”
Vẻ mặt Đại D hết sức kinh ngạc: “Lúc đó ta nhường một ít lợi ích của Thuyên Loan cho hắn để hắn giúp ta đánh A Nhạc hắn cũng không đồng ý, bây giờ có kết quả rồi thì hắn lại đồng ý?”
“Ừ. Hắn nói sau khi ngươi ra ngoài, mọi người sẽ cùng nhau bàn bạc một lần.”
Đại D nói nhỏ: “Chuyện gậy, Lâm Mũi To nói Đại Thủy Hầu sau lưng hắn rất có thế lực ở Hạ quốc, sẽ giúp ngươi giải quyết.”
“Ta đã nói rằng ông trời có mắt mà.”
Đại D đặc biệt cất cao giọng: “Không phải ai cũng là tên khốn kiếp, vong ân phụ nghĩa, ăn của ta lấy của ta, cuối cùng lại là chó của người khác.”
Hắn chỉ cây dâu mắng cây hòe khiến rất nhiều người bên cạnh không khỏi oán giận. Đại D không để ý tới mà hạ giọng xuống nói: “Đại Phổ Hắc bán thuốc trắng ở đó cũng có quan hệ rất rộng. Hắn đã để cho thuộc hạ Đông Hoàn Tử đi, dù sao cũng có thêm một phần bảo đảm.”
"Đừng hành động theo cảm tính, ta sẽ giúp ngươi xử lý tốt."
Đại D rất cẩn thận giúp chồng sửa sang lại cổ áo mới đi ra vùng ngoại thành Quảng thành.
…
Trong một tòa nhà chưa hoàn thành ở rìa thành thị-nông thôn.
“Thông ca, cảm ơn ngươi.”
Quân sư Tô của Hòa Liên Thắng vừa lắp bắp nói vừa đưa một xấp tiền Hồng Kông thật dày ra đưa tới trước mặt đối phương.
Lưu Thông nhìn quân sư Tô căng thẳng trước mặt, giọng lạnh như băng: “Ngươi thật đúng là bạn tốt, ta tưởng ngươi tìm người, thì ra là đang tìm một cây gậy.”
“Cảm ơn Thông ca.”
Quân sư Tô lại lặp đi lặp lại lời cảm ơn, đồng thời móc tất cả tiền giấy trong túi khác ra, hai tay đặt thẳng tắp đặt trước mặt đối phương.
Trong phòng rất tối, chỉ có một chút ánh đèn đường cách đó không xa, Lưu Thông nhìn tờ tiền trong tay quân sư Tô tràn đầy tham lam.
“Đại D đã truyền lời qua, bao nhiêu tiền hắn cũng đưa, người của hắn đang trên đường tới đây.”
Lời nói của Lưu Thông khiến lòng của quân sư Tô trầm xuống.
“Đừng làm ầm ĩ nữa.”
Ánh mắt quân sư Tô có ý cầu xin.
“Lần này ta bán cho ngươi một cái ơn.”
Lưu Thông im lặng vài phần, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Ngay khi quân sư Tô lộ ra gương mặt tươi cười, điện thoại bên hông Lưu Thông vang lên.
“A Thông, Tứ Nhãn Minh của Hòa Liên Thắng đang ở trong tay ngươi hả?”
Âm thanh từ điện thoại vang rõ trong căn phòng trống rỗng và yên tĩnh.
”Dạ phải Minh ca.”
Giọng Lưu Thông hoàn toàn không còn lạnh lẽo như vừa rồi, cực kỳ nhiệt tình.
“Giữ người lại, có người khác muốn người này.”
“Nhưng mà…“
Lưu Thông đi ra ngoài vài bước, nhìn túi tiền căng phồng, có vẻ hơi do dự.
“Không có nhưng mà, kẻ muốn người là Tiểu Hồng Bào của Thiên Nam.”
Minh ca hiểu được những lời này đối với Lưu Thông rất nghiêm trọng: “Lát nữa người của Cẩm Tú sẽ tiếp nhận.”
Quân sư Tô nhìn tờ tiền còn nguyên vẹn bị trả lại, kinh ngạc đến mức nói lắp càng thêm nghiêm trọng: “Thông ca, ngươi ngại ít ta sẽ thêm tiền cho ngươi. Người ta phải mang đi.”
“Không phải vấn đề tiền bạc.”
Lưu Thông trả tiền lại: “Chúng ta là bạn bè nên ta không làm khó các người, để cho các ngươi đi.”
Quân sư Tô lôi kéo Phì Hoa đang không cam lòng đi, sau đó không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc Đại D cho các ngươi điều kiện gì?”
Lưu Thông lắc đầu, thở dài.
“Ngươi cũng đừng làm khó ta, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết một câu không phải là mặt mũi của Đại D, đã có thế lực lớn chân chính nhúng tay vào, ta không tự quyết định được.”
Quân sư Tô im lặng thật lâu.
Lần này đến Quảng thành chỉ có Phì Hoa và hắn. Hắn vốn cho rằng với giao tình giữa hai bên, cộng thêm tiền tài mở đường, sự việc sẽ rất thuận lợi. Hắn tuyệt đối không ngờ tình huống như thế sẽ xuất hiện.
Hắn là luật sư cho Hòa Liên Thắng, cũng đã gặp qua không ít chuyện, nhưng rất ít khi tham gia vào. Bây giờ, nhìn thấy đám nam nhân bên hông căng phồng đi theo đằng sau Lưu Thông, bắp chân của hắn không khỏi nhũn ra.
“Đừng nói đùa nữa mà Thông ca.”
Quân sư Tô làm ra cố gắng cuối cùng.
“Ta để cho các ngươi đi là vì chúng ta là bạn bè, ngươi cho rằng ta nói đùa với tiền à?”
Dùng ánh mắt tiếc nuối nhét tiền vào trong tay quân sư Tô, biểu hiện Lưu Thông vô cùng phiền muộn.
Quân sư Tô thở phào một cái, dùng tay kéo Phì Hoa đi: “Đi thôi, chúng… chúng ta sẽ nghĩ cách.”
Càng căng thẳng, quân sư Tô lại càng cà lăm.
“Thông ca đúng không?”
Phì Hoa bị kéo một cái nhưng cũng không động đậy, hơn nữa còn không nhanh không chậm bước đến trước mặt Lưu Thông, bầu không khí trong phòng đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
“Là ta.”
Nét mặt Lưu Thông ngưng trọng hẳn lên. Người có thể một mình đến lấy Long Đầu Côn, không cần nghĩ cũng biết là một tay đấm giỏi. Hắn lui về sau một bước, tay cũng đặt bên hông.
“Ngươi là người của Minh bốn mắt.”
Phì Hoa làm như không nhìn thấy động tác của đối phương, vẫn không nhanh không chậm hỏi.
“Đúng, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
Đám người đằng sau lưng Lưu Thông bao vây Phì Hoa lại. Thất vậy, Lưu Thông nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Minh bốn mắt là ngọn cờ của Bái Song Phiên Đông Sơn, mọi người đều là người của Hòa Liên Thắng. Theo lời thề thứ mười bốn của Hồng Môn, cướp tiền của anh em hoặc ngầm giúp người ngoài cướp tiền của anh em, ngũ lôi tru diệt.”
Gương mặt phì nộn của Phì Hoa rất nghiêm túc: “Chúng ta muốn dẫn người đi.”
Nghe đến lời thề Hồng Môn gần như bị lãng quên, đám người Lưu Thông hai mặt nhìn nhau. Mọi người là dân giang hồ, đầu đao liếm máu để làm giàu, cái gì là lời thề nghĩa khí đã sớm bị ném ra sau đầu.