Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 648 - Chương 648: Cũng Có Lúc Kiệt Sức

Chương 648: Cũng có lúc kiệt sức Chương 648: Cũng có lúc kiệt sức

A, đương nhiên cũng có ngoại lệ.

Mùa đông năm nay tại học viện Kinh tế - Tài chính Thiên Nam, khóa học quá đông. Một số sinh viên bắt buộc tham gia môn học thậm chí không thể chen chân vào lớp học hình bậc thang này.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản, giáo sư giảng dạy là một mỹ nữ, đại mỹ nữ chính cống.

Trong học viện Kinh tế - Tài chính đến heo mẹ cũng là Điêu Thuyền, một nữ sinh tướng mạo bình thường cũng đủ khiến người ta phải theo đuổi, lực sát thương của một nữ giảng viên tướng mạo cực đẹp, khí chất như lan, lại lạnh lùng như núi băng có thể thấy được lốm đốm.

Tần Tử Khâm bước vào lớp như thường lệ, ngẩng đầu nhìn đám sinh viên, chỉ gật đầu chào rồi bắt đầu bài giảng của mình.

Nàng không bao giờ điểm danh, cũng không quan tâm đến việc có bao nhiêu người, nàng chỉ đến đây để nói những gì nàng hiểu. Về việc những người này có nghe hay không, nàng không quan tâm.

Hôm nay, Tần Tử Khâm chỉ cột mái tóc dài màu đen của mình một cách tùy ý, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến khí chất như lan của nàng, cộng thêm một chiếc áo khoác trắng mỏng manh khiến khí chất của nàng càng thêm xuất trần.

“Hôm nay chúng ta sẽ nói về quan điểm của Kindleberger trong lĩnh vực kinh tế quốc tế.” Nữ giảng viên lên tiếng, giọng nói rất êm tai.

Nàng tiện tay viết năm chữ xuống tấm bảng đen "uyền lợi và tiền tài". Chữ viết rất đẹp.

“Đây là câu trả lời của giáo sư Thương tiếng tăm lừng lẫy?”

Tô Bình Nam mỉm cười, lật nhìn đáp án điều tra mà Lục Viễn mang về, ánh mắt không hề che giấu sự khinh thường.

“Vâng.”

Lục Viễn khom người, nhìn ánh mắt khinh bỉ của lão đại, giải thích vài câu: “Ta đã điều tra rất kỹ càng, giáo sư Thương này là một chuyên gia cực kỳ nổi tiếng trong lĩnh vực kinh tế. Hắn đã từng nghiên cứu ở Đông Doanh năm năm trước, được hưởng phụ cấp đặc biệt của nhà nước, đã từng phát biểu…”

“Hạng người mua danh chuộc tiếng.”

Tô Bình Nam cắt ngang lời nói của Lục Viễn: “Chúng ta xuất thân quê mùa nhưng chúng ta không cần phải kinh sợ một số thứ gọi là quyền uy như thế.”

Tô Bình Nam hiểu suy nghĩ của Lục Viễn. Mặc dù sự giàu có, địa vị và quyền lực của Lục Viễn bây giờ khác xa so với trước đây, nhưng trong lòng hắn vẫn rất kính nể những giáo sư thoạt nhìn một bụng tài hoa kia.

“Người này không được.”

Tô Bình Nam ném phần tài liệu kia vào thùng rác, ngay cả hứng thú xem tiếp cũng không có.

Ném điếu xì gà cho Lục Viễn đang sợ hãi, Tô Bình Nam đứng dậy, bước đến cửa sổ sát đất nhìn xuống bên dưới. Hắn nhìn người xe như nước chạy qua tòa nhà Cẩm Tú: “Tầm mắt phải cao hơn. Thế giới trước giờ chưa từng thành bại luận anh hùng. Chọn bọn hắn là để phục vụ cho chúng ta, đám làm học thuật đó cũng không quá xuất sắc đâu.”

“Ta hiểu rồi.” Lục Viễn khom người trước Tô Bình Nam một cái.

Cẩm Tú đang bố cục ở Tinh Điều quốc.

Sàng lọc sơ bộ nhất là Tô Bình Nam vắt hết óc suy nghĩ, thống kê một số sự kiện lớn mà Bill sẽ thực hiện trong tương lai từ ký ức mờ nhạt trong tâm trí của mình, sau đó đưa ra một bài kiểm tra sơ bộ nhất.

Tuy nhiên, câu trả lời của vị giáo sư Thương tiếng tăm lừng lẫy kia khiến cho Tô Bình Nam không biết nên khóc hay nên cười.

Bây giờ mới bước vào tháng 11, còn cách kết quả cuối cùng bên kia bờ đại dương bảy mươi hai tiếng nữa. Lúc này, rốt cuộc Thiên Đô nghênh đón một trận tuyết lớn đầu tiên.

Tô Bình Nam rất thích cảm giác lạnh lẽo do tuyết mang đến. Mỗi lần hít thở sâu, hơi mát từ mũi truyền vào tim phổi khiến hắn vui vẻ.

“Cuộc họp bắt đầu lúc chín giờ sáng, nhờ ngươi thông báo cho giám đốc Dương chủ trì, ta không đi được. Cuộc họp kiểu này có quá nhiều chuyện vô nghĩa, mọi người còn phải cẩn thận từng li từng tí xem ta có vui vẻ hay không. Ta không muốn tất cả mọi người khó chịu.”

Tô Bình Nam sắp xếp các vấn đề cụ thể cho Văn Tiểu Địch vào buổi sáng. Hắn nói đến hội nghị chuyên đề về công tác kinh tế quý 3 được tổ chức tại Thiên Đô vào lúc chín giờ hôm nay. Các bộ phận kinh tế, các doanh nghiệp hàng đầu trong các ngành công nghiệp khác nhau ở Thiên Nam nói chung sẽ tham gia. Mục đích ban đầu của cuộc họp là tốt, tích hợp các nguồn lực, trao đổi thông tin để tránh các hành vi kinh tế không cần thiết.

Nhưng trên thực tế, có thể đạt được bao nhiêu hiệu quả là một vấn đề hơi phức tạp. Lúc này, cuộc họp được các doanh nhân Thiên Nam coi như một vòng tròn, vô số doanh nhân nhỏ đánh bể đầu cũng muốn chen chân vào.

Cúp điện thoại, Tô Bình Nam không lên xe mà vẫy tay ra hiệu cho Lục Viễn và những người khác tự mình rời đi, còn hắn một thân một mình lang thang đi dạo không mục đích trên đường ở Thiên Đô.

Tô Bình Nam không phải thần tiên, cũng có lúc kiệt sức. Khi bông tuyết rơi xuống, hắn cảm nhận được một sự nhẹ nhõm, có thể khiến cho thần kinh thép như hắn mềm lại. Đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác đó trong hai kiếp.

Thời đại vẫn tiếp tục chuyển động về phía trước.

Quán tính của thế giới vô cùng mạnh mẽ, tập đoàn Cẩm Tú dù đã phát triển nhưng vẫn không đáng kể trong dòng chảy của thời đại.

Cho dù Tô Bình Nam hắn dữ dội đến đâu, có bao nhiêu cấp dưới sẵn sàng phục vụ cho hắn, hắn vẫn không thể đẩy tốc độ của thời đại bằng sức mạnh cá nhân của mình.

Rất khó để lựa chọn các ứng cử viên cho kho tàng trí tuệ của hắn.

Nhiều câu hỏi mà Tô Bình Nam lựa chọn quá hướng về tương lai, không ai trong số các nhân tài có thể trực tiếp chỉ ra cốt lõi và đưa ra phân tích. Điều này khiến một số quản lý cấp cao như Lục Viễn trong tập đoàn Cẩm Tú cảm thấy ngạc nhiên.

Đối với kết quả này, bản thân Tô Bình Nam tỏ ra rất bình tĩnh, bởi vì hắn luôn biết rằng trên đời này có rất nhiều người hư danh còn lớn hơn năng lực của bọn hắn.

Bình Luận (0)
Comment