“Lão đại, có một vị giảng viên rất thú vị.”
Điện thoại của Tô Bình Nam vang lên, giọng nói của Lục Viễn truyền ra ngoài: “Ta không mời được nhưng ta nghĩ rằng ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.”
…
Kiến thức về máy bay của Tô Bình Nam ít đến đáng thương.
Sau khi cúp điện thoại, mặc dù Tô Bình Nam có chút tò mò về giọng điệu ngưỡng mộ của Lục Viễn, nhưng hắn vẫn tập trung vào việc sản xuất máy bay.
Tô Bình Nam chỉ có một yêu cầu khắt khe đối với chiếc máy bay, đó chính là khả năng bay liên tục. Nhất định phải bay thẳng đến bên kia bờ đại dương, cũng chính là phải bay được tám ngàn cây số trở lên.
Lựa chọn cho yêu cầu này không nhiều. Tô Bình Nam nhìn trúng chiếc công vụ G450 của Gulfstream.
“Tô tiên sinh.”
Henry cho biết: “Hiện chiếc máy bay này là máy bay công vụ kinh doanh lớn nhất của công ty Gulfstream của chúng ta. Nhưng chi phí vận hành của nó cũng cao nhất, lên tới 3.800 USD mỗi giờ.”
Khi nói chuyện, Henry không ngừng quan sát biểu hiện của Tô Bình Nam. Khi nhìn thấy vẻ mặt không quan tâm của đối phương, hắn lập tức hiểu được đối với vị phú hào phương Đông trẻ tuổi này, chi phí vận hành không nằm trong phạm vi suy tính. Như vậy, có mấy lựa chọn đặc biệt có thể đề xuất cho đối phương.
Có suy nghĩ này, một nụ cười chuyên nghiệp hơn xuất hiện trên khuôn mặt của Henry. Sau khi thay đổi vị trí của một số slide một cách âm thầm, Tom - nhân viên bán hàng - bắt đầu phần giới thiệu chính thức.
Những hình ảnh trang trí sang trọng khác nhau của phòng ngủ, quầy bar, phòng tập thể dục và nhà hàng khiến Văn Tiểu Địch ở bên cạnh phải ngẩn người.
Những tấm hình lướt qua từng tấm một, nhưng Tô Bình Nam vẫn không nói câu nào, chỉ nhìn chằm chằm vào những tấm hình đó lắng nghe đối phương giải thích, đợi đến cuối cùng mới đưa ra quyết định. Trong toàn bộ quá trình, Henry và những người khác đều không nhìn thấy hắn thật sự yêu thích cái nào.
…
Số lượng nam nhân cường tráng đi theo Tưởng Học Sinh khiến hắn phải líu lưỡi, đồng thời trong đầu bỗng nhiên có chút bừng tỉnh, chỉ sợ tập đoàn Cẩm Tú chuẩn bị có động tác lớn.
Tô Bình Nam không thể vô duyên vô cớ đưa nhiều người đến đây chỉ để bọn hắn ngồi trong phòng có điều hòa nghỉ mát.
Trong phòng làm việc trong cùng trên tầng bảy của tòa nhà chính, Để Diệu Dương nhẹ nhàng gõ cửa.
“Vào đi.”
Vượt qua dự liệu, Tưởng Học Sinh nghe được giọng nói của một nữ nhân. Đẩy cửa ra, Tưởng Học Sinh liếc mắt là có thể nhìn thấy một nữ nhân mặc áo xanh đang ngồi sau bàn làm việc.
“Ta là Mộ Dung Thanh Thanh. Ta biết hôm nay là ngày thứ hai mươi bảy ngươi đến đây.” Mộ Dung Thanh Thanh một hơi nói ra thời gian Tưởng Học Sinh đến Las Vegas: “Từ một người ngoài cuộc, có thể trong thời gian ngắn trở thành người phụ trách của một công trình, xem ra năng lực nghiệp vụ của ngươi rất mạnh.”
Tưởng Học Sinh trả lời rất thẳng thắn: “Đúng vậy, ta học kiến trúc mười sáu năm, đây chính là chuyên môn của ta.”
“Rất tốt.”
Mộ Dung Thanh Thanh đốt một điếu xì gà. Trong mắt Tưởng Học Sinh, tư thế nữ nhân hút thuốc mang đến cho hắn một cảm giác tràn ngập mạnh mẽ.
Không sai, là mạnh mẽ.
Lần đầu tiên Tưởng Học Sinh cảm nhận được cảm giác này trên người một nữ nhân. Đồng thời trong lòng hắn dâng lên sự hiếu kỳ. Có thể khiến cho nữ nhân như thế ngoan ngoãn nghe theo lệnh, Tô Bình Nam sẽ có phong thái gì?
“Ta tìm ngươi có hai việc.”
Mộ Dung Thanh Thanh vào thẳng vấn đề: “Thứ nhất, ta muốn biết bên kia làm như vậy rốt cuộc sẽ khiến cho công trình của chúng ta trì hoãn bao lâu. Ta cần phán đoán của ngươi.”
“Một tháng.”
Tưởng Học Sinh đã ghi nhớ kỹ số liệu trong đầu: “Ta nghi ngờ công ty xây dựng có người cấu kết với đối phương. Nơi bọn hắn phá hư cũng thật trùng hợp, luôn là những chỗ quan trọng.”
“Có chút thú vị.”
Mặc dù khóe miệng Mộ Dung Thanh Thanh vẫn đang cười nhưng ánh mắt lại lạnh như đao: “Vậy thì dựa theo phân tích của ngươi, ngươi có thể cho biết lần sau bọn hắn sẽ xuất hiện ở đâu không?”
“Hẳn là được.”
Tưởng Học Sinh tập trung suy nghĩ, sau đó đưa ra câu trả lời chắc chắn.
“Về phần việc thứ hai.”
Mộ Dung Thanh Thanh dựa lưng vào ghế: “Ngươi cũng biết rõ Cẩm Tú Thành là sòng bạc, như vậy chúng ta có cần xây dựng một số căn phòng bí mật để che giấu đám lão quỷ kia hay không? Ta không tin bọn hắn.”
Tưởng Học Sinh im lặng vài phút mới cung kính đáp lại: “Rất khó, chúng ta không đủ nhân thủ.”
“Có thể điều người từ tổng bộ đến.” Mộ Dung Thanh Thanh nhìn Tưởng Học Sinh: “Ta biết tại sao ngươi lại đến Tinh Điều quốc. Cho nên ta lựa chọn tin tưởng ngươi. Về sau sẽ do ngươi phụ trách.”
“Không thành vấn đề, ta có thể làm được.” Tưởng Học Sinh gật đầu.
“Tốt.”
Nữ nhân lạnh lùng khoát tay: “Còn có yêu cầu gì thì ngươi cứ nói ra. Về phần đãi ngộ, ngươi không cần cân nhắc. Cẩm Tú sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tưởng Học Sinh cũng không nhúc nhích, nuốt một ngụm nước bọt để đè nén căng thẳng trong lòng, nói ra lời khiến Mộ Dung Thanh Khanh kinh ngạc: “Ta đã phân tích qua, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì vị trí đối phương sẽ đến quấy rối lần sau chính là cái giếng ở phía Tây Nam, nơi rất dễ sụp đổ, miễn là chúng ta đặt đủ trọng lượng vào nó, đồng thời hủy bỏ hai điểm cố định.”
“Thật sao?”
Huyết tinh ẩn chứa bên trong lời nói của Tưởng Học Sinh cũng không khiến Mộ Dung Thanh Thanh động dung. Nữ nhân ngẩng đầu hứng thú hỏi ngược một câu.
“Vì sao ngươi lại nói với ta những thứ này?”
Tưởng Học Sinh ép mình phải nhìn thẳng ánh mắt sắc bén như đao của Mộ Dung Thanh Thanh, không chút do dự nói: “Ta muốn gia nhập Cẩm Tú.”
“Bây giờ ngươi đã là một thành viên của tập đoàn Cẩm Tú ở hải ngoại rồi mà.” Mộ Dung Thanh Thanh đáp lại một câu.
“Không giống.”
Tưởng Học Sinh chỉ vào cổ áo của mình: “Ta không có hình con rồng Hạ quốc ở đây.”