Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 660 - Chương 660: Lưu Manh Sống Nhờ Danh Tiếng

Chương 660: Lưu manh sống nhờ danh tiếng Chương 660: Lưu manh sống nhờ danh tiếng

Tập đoàn Cẩm Tú và công ty khai thác mỏ Quảng Phát liên hợp, những người bên dưới rất có lòng tin có thể giành được tấm vé trở thành một trong những người khổng lồ về năng lượng hàng đầu ở Tấn Châu, nhưng khi tập đoàn Cẩm Tú cường thế gặp tập đoàn Thần Hoa bá đạo, phát sinh xung đột thì phải làm sao?

Người nào mà không biết tập đoàn Thần Hoa có bối cảnh hù chết người. Xung đột về mức lợi nhuận của 40% mỏ than nhỏ đủ gây chết người. Cho dù tiền có tốt cũng phải còn mạng để tiêu. Cho nên, rất nhiều người không đồng ý hợp tác với Cẩm Tú là vậy.

Nhưng Ngưu Quảng Phát đã hạ quyết tâm, cũng không biết vì sao, ông chủ Ngưu có một loại niềm tin mù quáng với Tô Bình Nam. Hắn có chút không cam tâm.

Trong lúc do dự, việc Tô Bình Nam mua máy bay khiến cho hắn hạ quyết tâm. Cầu phú quý trong nguy hiểm. Chỉ cần tiến vào trận, có thể khuyên Tô Bình Nam đừng cường thế như vậy, mọi người húp chút cháo cũng đã có được tài phú rất lớn rồi.

“Con gái lớn Đường gia Đường Tiểu Lâm của tập đoàn Thần Hoa?” Tô Bình Nam nói thẳng bối cảnh của tập đoàn Thần Hoa.

“Đúng vậy, ngươi cũng biết?”

Ngưu Quảng Phát do dự một chút rồi thuyết phục một câu: “Chúng ta vào sau, cùng lắm thì bọn họ ăn thịt, chúng ta húp chút nước cũng đủ rồi.”

Tô Bình Nam đương nhiên biết tập đoàn Thần Hoa, chính là tiền thân của tập đoàn năng lượng quốc gia khổng lồ trong tương lai, từ cái tên cũng biết bên kia có thực lực như thế nào. “Ngươi đang sợ?”

Tô Bình Nam vừa cười vừa nói: “Không ai qua được tiền cả. Ta hiểu đạo lý này.”

“Thật sao?”

Giọng điệu Ngưu Quảng Phát có một loại kỳ quái không nói ra được. Trong mắt hắn, Tô Bình Nam tuyệt đối không phải là người dễ nói chuyện như vậy.

Tô Bình Nam mỉm cười, cũng không giải thích.

Không phải hắn sợ, mà là vì hắn không có tham vọng đối với cái ngành than đá.

“Yên tâm đi, cùng lắm thì sau khi vào sân sẽ do ngươi chủ sự.” Tô Bình Nam nói.

Cảng thành, núi Hồng Phát, Hòa Ký, Trung Nghĩa Đường.

“Đại D ca, năm triệu cứ thế mà bỏ ra?”

Sau khi Khủng Long chết, Trường Lạc Thành trở thành người mà Đại D tin tưởng nhất.

“Năm đó chúng ta chỉ tốn có ba triệu, bây giờ chỉ là một đả tử An Phong, có phải đã quá đề cao hắn hay không?”

“Ánh mắt phải lâu dài. Ta nhất định sẽ đưa hắn thượng vị.”

Đại D nheo mắt nói: “Đã dự định vang sấm dậy đất bằng, vì sao chúng ta lại không thể vượt qua Hòa Ký. Huống chi ta đã hứa với mấy lão già đó. Không có A Nhạc, đám người Phi Cơ chính là Hồng Côn đứng đầu hàng của chúng ta.”

“Nhưng ta sợ nâng hắn quá cao, tương lai chẳng may…” Trường Lạc Thành không nói tiếp.

“Ta nhìn người rất chuẩn.”

Đại D cười to: “Phi Cơ không phải loại não tàn, không có vấn đề gì đâu.”

Đại D nói đúng. Phi Cơ không thông minh nhưng người sau lưng hắn không có một ai là đèn cạn dầu cả.

Rebecca và Tô Văn Văn đang ngồi trong một chiếc xe không đáng chú ý, nhìn đội hình khua chiêng gõ trống dưới núi, cả hai đều mỉm cười.

“Lần này Đại D thượng vị, hung ác rõ ràng bị nghẹn, cư nhiên tổ chức lớn như vậy. Hắn chính là muốn nở mày nở mặt nói cho người Cảng thành biết hắn đã thượng vị.”

“Cũng là chuyện tốt mà.”

Tô Văn Văn nói tiếp: “Càng phong quang, danh tiếng của Phi Cơ cũng càng lớn. Lưu manh sống nhờ danh tiếng mà.”

Đến xem náo nhiệt cũng không chỉ coa hai người bọn họ. Trước quảng trường Trung Nghĩa Đường núi Hồng Phát đậu đầy xe. Trăm người chơi nhạc trên quảng trường, không khí cực kỳ náo nhiệt. Mấy nam nhân cường tráng ra sức nện vào mặt trống, phát ra giai điệu phấn chấn lòng người.

Đội múa lân lại càng dốc hết vốn liếng, trình diễn tất cả các động tác bay lên không có độ khó cao dẫn đến âm thanh ủng hộ vang trời dậy đất.

“Ngươi cũng đến bái môn sao? Nghe nói hôm nay phong thần cho không ít đại ca, ngươi muốn bái người nào?”

Một thanh niên mặt sẹo nhìn Lương Chí Thành đang lẳng lặng hút thuốc, cười hỏi.

“Ta muốn đi theo Phi Cơ ca. Hắn đủ uy. Vừa lúc bên đó thiếu người, ta cũng có một khởi đầu tốt.”

Lương Chí Thành làm ra vẻ thật thà, gật đầu một cái.

“Mắt tinh lắm nhé.”

Thanh niên mặt sẹo vỗ vai Lương Chí Thành: "Ta cũng vậy, ta có mang theo một số anh em đi cùng.”

“Phi Cơ, bối phận của ngươi bây giờ còn chưa đủ, chưa thể đi vào. Nhưng qua hôm nay, giới lưu manh Cảng thành không ai không biết ngươi chính là đệ nhất song hoa Hòa Ký.”

Đại Phi cười hì hì đứng cùng với Phi Cơ bên ngoài Trung Nghĩa Đường, lên tiếng trêu chọc nhưng Phi Cơ cũng không nói gì.

Cho đến lúc này, hắn mới hiểu được thì ra hắn không hề thích loại uy phong đó. Chuyện hắn muốn làm nhất chính là lẳng lặng đứng sau lưng nữ hài kia.

Núi Hồng Phát, miếu Trung Nghĩa.

Đây là một ngôi miếu thờ rất lâu đời, nhìn qua có chút cũ nát, còn lâu mới có được tên tuổi vang dội. Tối thiểu nhất đám người Lữ Tư Kiệt và Sa Vũ đứng đằng sau Phi Cơ đều lặng lẽ bĩu môi khi nhìn thấy cánh cửa thiếu tu sửa nhiều năm kia.

Trung Nghĩa Đường, Hòa Ký.

Miệng nói dễ nghe thì có làm được gì? Một năm Hòa Ký kiếm được địa bàn cũng không ít nhưng không ai nhắc đến chuyện tu sửa. Nói trắng ra còn không phải bận rộn kiếm tiền trong hai năm đó sao?

Trung nghĩa, cái này lại càng đừng nói đến.

“Người bên trong đã đến đông đủ. Lão đại bảo ngươi vào đầu tiên.” Trường Lạc Thành mặc áo vest màu đen, sắc mặt nghiêm túc nói với Phi Cơ: “Tam đại lão đỉnh đều ở bên trong, ngươi cũng đã nhớ rõ quy củ. Đừng đến lúc đó lại bảo ta nhắc.”

“Ta nhớ rồi.”

Phi Cơ hít vào một hơi, cất bước vào trong.

Một đoàn người đi xuyên qua cửa miếu, vòng qua hai bức tường được xây làm bình phong, lập tức nhìn thấy có không ít người ngồi trong chính điện. Đại D ngồi ở vị trí chủ vị, một số khách mời lớn tuổi của Hòa Ký đều ngồi ở vị trí bên dưới.

Nhìn thấy đám người Phi Cơ tiến vào, Đại D mỉm cười gật đầu, sau đó quay sang giải thích với một lão nhân đứng đằng sau bên phải: “Thập Nhị thúc, đây chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, Phi Cơ.”

Bình Luận (0)
Comment