Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 662 - Chương 662: Là Bởi Vì Cái Này

Chương 662: Là bởi vì cái này Chương 662: Là bởi vì cái này

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Giọng điệu của Rebecca rất cung kính, biểu hiện vô cùng dịu dàng, khiến cho nhóm thư ký vừa mới đến không lâu phải ngạc nhiên đến rơi cả tròng mắt.

Gia thế Chung tiên sinh rất tốt, lại là tinh anh tốt nghiệp trường đại học danh giá, dáng người xinh đẹp nhưng lại chưa bao giờ để ý đến cách ăn nói, lạnh lùng như một khối băng. Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy thái độ của nàng như thế.

“Đám người đó nhất định sẽ tra ra được là ai.”

Tô Bình Nam nói tiếp: “Lưu manh ngồi ăn rồi chờ chết tất nhiên không phải quỷ. Đối phương nhất định sẽ sáng tạo ra cơ hội cho những người này. Nhớ kỹ, trên thế giới không có nhiều chuyện trùng hợp như vậy đâu.”

“Ta hiểu rồi.”

Đây là cuộc trò chuyện giữa Tô Bình Nam và Rebecca sau khi Hòa Ký mở sơn môn. Lúc đó, bọn hắn ai cũng không biết hành động này của Tô Bình Nam đã mang lại cho tập đoàn Cẩm Tú bao nhiêu tiện lợi khi khống chế tam giáo cửu lưu Cảng thành.

Lão Thập Nhị thúc kết thúc câu hỏi cuối cùng, Phi Cơ cảm thấy đầu gối của mình có chút chết lặng.

“Hôm nay mọi người tiến vào hồng môn, năm cửa qua đi thụ hồng anh, sáu mươi năm ở cùng trời đất…”

Lão Thập Nhi hô một câu cuối cùng, đám người Phi Cơ gần như đồng thời khàn giọng rống lên: “Đánh thiên hạ một mảnh hồng.”

“Vào cửa.”

Thập Nhị thúc mỉm cười, tránh sang cánh cửa Thiên Điện.

Bước vào thiên môn, ánh mắt của đám người Phi Cơ lập tức bị những đống tiền được buộc giấy đỏ đặt trên những con thuyền mô hình lớn.

“Sáu triệu.”

Sắc mặt Đại D trở nên nghiêm túc: “Phi Cơ, Đại D nói sẽ giữ lời. Hôm nay, các thúc bá ngồi đây sẽ chứng kiến. Ngươi đã đồng ý đi cùng Hòa Ký, bỏ đi Hồng Anh đằng sau. Đại D ta sẽ dùng sáu triệu này giúp cho ngươi vang sấm dậy đất bằng.”

“Nói nhiều quá, còn phải mất bao lâu nữa?” Thanh niên mặt sẹo lắc cái đầu nhìn sơn môn đóng chặt: “Sáng nay còn chưa ăn sáng, bây giờ ta đói đến choáng váng đầu óc rồi.”

“Sắp xong rồi.”

Lương Chí Thành đã tìm hiểu kỹ quy củ của Lan Cốc Tử, thấy thời gian cũng đã đến rồi.

Quả nhiên, hắn vừa dứt lời, lập tức nghe tiếng cánh cửa mở ra. Tiếng trống vang vọng trên quảng trường. Mười nam nhân mặc đồ đen đồng thời hô to: “Thiên hạ hồng anh một người thụ. Đại D ca ra sáu triệu hoa hồng, thành tâm mời Phi Cơ An Phong gia nhập Hòa Ký ta.”

Người bên ngoài xôn xao. Tất cả ánh mắt mọi người đều trở nên nóng bỏng. Ai cũng siết chặt nắm đấm.

Đây chính là mộng tưởng của tất cả mọi người. Tứ cửu tử không quan tâm đến thân phận. Đây chính là ví dụ tốt nhất.

“Đừng đứng ngây ra đó nữa.”

Lương Chí Thành nói với thanh niên mặt sẹo: “Mở sơn môn, bước vào đáp lễ, tương lai chúng ta xuất đầu sẽ có uy như Phi Cơ ca.”

Tòa nhà Cẩm Tú, tầng hai mươi tám, phòng họp của Điện tử Cẩm Tú.

“Vì sao doanh số bán hàng của Điện tử Cẩm Tú lại giảm xuống 16% so với bình quân tháng trước? Ta không cần giải thích, ta cần lời nói thật.”

Tô Định Bắc lạnh lùng nhìn giám đốc bán hàng của các khu vực.

Lúc nào nàng cũng mặc một bộ vest màu đen công sở, nét ngây ngô trên người đã hoàn toàn biến mất, cả người ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu ai không biết tình huống, không ai có thể nghĩ rằng một nữ hài nhìn quá trẻ này lại là một sinh viên.

Khi khí chất của Tô Định Bắc ngày càng lạnh hơn, rất nhiều lão nhân của tập đoàn Cẩm Tú đều từ trên người nàng nhìn thấy cái bóng của Tô Bình Nam, đến mức bọn hắn ngày càng e ngại Tô Định Bắc.

“Danh tiếng đang lên men, chất lượng cũng như hậu mãi không có vấn đề gì. Ta không thể hiểu tại sao doanh số bán hàng của chúng ta lại sụt giảm.” Nàng nói xong, theo thói quen đưa tay ra đằng sau.

Không có cảm giác tiếp xúc quen thuộc. Tay phải Tô Định Bắc ngừng lại giữa không trung.

Khi còn Phi Cơ, vào những lúc này, chỉ cần nàng đưa tay, cặp tài liệu sẽ nằm trong tay của nàng. Đây là sự ăn ý mà hai người rèn luyện ra được. Bây giờ nàng quay đầu lại, chỉ thấy nhân viên bảo an Cẩm Tú đang run sợ nhìn tư thế của nàng.

Không biết bây giờ tên ngốc kia đang làm cái gì.

Tô Định Bắc mỉm cười, lập tức lắc đầu, ném suy nghĩ kia ra khỏi đầu.

“Mau lấy cặp tài liệu trên bàn kia đến cho ta.” Tô Định Bắc phản ứng rất nhanh. Sau khi nhận lấy cặp tài liệu, nàng rút ra báo cáo điều tra khu vực đưa cho các giám đốc quản lý sắc mặt đang trắng bệch ra.

“Không chỉ chúng ta, Nokia, Siemens và thậm chí cả Motorola cũng đã trải qua những mức độ suy giảm khác nhau trong lĩnh vực này. Chắc hẳn đã có điều gì đó xảy ra mà chúng ta không biết.”

Nàng vừa dứt lời liền nghiêng người về phía trước, hai tay chống trên bàn làm việc, cảm giác áp bách vô cùng: “Ta cần biết nguyên nhân.”

Tài năng kinh doanh của Tô Định Bắc dần dần bộc lộ, trực giác của nữ hài nhạy bén đáng kinh ngạc. Chỉ trong một thời gian ngắn khi nắm quyền điều hành Điện tử Cẩm Tú, nàng đã có thể liên tục đầu tư tài chính cho tập đoàn Cẩm Tú.

“Là bởi vì cái này.”

Ngay khi đám giám đốc bán hàng đang đổ mồ hôi trán, một nhân viên bán hàng xuất sắc không có quyền phát biểu bên dưới đã giúp bọn hắn giải vây.

Dưới ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, người này có chút căng thẳng lấy ra một chiếc hộp các tông được đóng gói sơ sài, tiến lên vài bước, đặt lên bàn hội nghị hình chiếc nhẫn.

Người này tên Vương Đại Lực, là nhân viên bán hàng ưu tú nhất của Điện tử Cẩm Tú. Lần này hắn đi theo sếp của mình về trụ sở chính để họp. Ngày thường, hắn tiếp xúc với khách hàng, thái độ không tệ. Sau vài lần tiếp xúc, khách hàng đã đổi ý, hắn lập tức biết được nguyên nhân. Quỷ thần xui khiến, hắn cũng mua một cái.

Bình Luận (0)
Comment