Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 690 - Chương 690: Đã Đến Lúc Cần Phải Nhắc Nhở

Chương 690: Đã đến lúc cần phải nhắc nhở Chương 690: Đã đến lúc cần phải nhắc nhở

Trang viên Capone Manor ở phía Nam Chicago đèn đuốc sáng trưng.

Trong thư phòng rất lớn, mười nam nhân ngồi yên lặng bên chiếc bàn hội nghị hình chữ nhật, khăn trải bàn màu đỏ sẫm, màu như máu đông lại.

Johnny Torrion là một nam nhân khoảng năm mươi tuổi với nước da trắng bệch và mái tóc hơi hói. Hắn là một người nghiện thuốc lá nặng. Mỗi khi nhìn thấy hắn, người quyền lực nhất Chicago luôn ngậm trong miệng điếu xì gà thật dày.

Lúc này, sắc mặt hắn trở nên âm trầm, một loạt biến cố gần đây khiến hắn theo bản năng nhận ra có gì đó không ổn: “Ta rất tin tưởng trực giác của mình, bởi vì nó đã cứu ta không dưới ba lần.” Giọng nói của Johnny Torrion có chút khàn khàn, thậm chí còn mơ hồ không rõ: “Có người muốn đối phó ta. Ta khẳng định chắc chắn điều này.”

“Kẻ khiêu khích là người Sicilia.”

Cố vấn của gia đình Torrion - Rick Torrion ngồi bên trái Johnny Torrion: “Ta nghĩ rằng đối phương đang làm điều này để bày tỏ sự bất mãn đối với việc chúng ta nhúng tay vào ngành công nghiệp cờ bạc ở Las Vegas.”

“Tạm gác chuyện của người Sicilia sang một bên đi.”

Vẻ mặt của Johnny đầy vẻ khinh thường: “Bọn hắn rõ ràng không có đủ kiên nhẫn và tầm nhìn của mình. Thời đại đang thay đổi, hắn cho phép người Hạ quốc có thể vào sân nhưng lại có ý đồ muốn hại chúng ta.”

“Nhưng ta cũng không lo lắng vấn đề này. Bọn hắn là những kẻ ngoại lai, không thể dao động được căn cơ gia tộc của chúng ta. Điều quan trọng nhất bây giờ chính là đang có người khiêu chiến địa vị của chúng ta ở Chicago.”

Ngay khi Johnny Torrion nói ra những lời này, vẻ mặt của những người còn lại đang ngồi trở nên nghiêm nghị.

“Chỉ nửa tiếng trước, hàng hóa trong điền trang cao su bị cướp, đó là lý do ta gọi các ngươi đến muộn như vậy.” Johnny Torrion nhe răng cười như một kẻ thần kinh: “Lại có người dám động vào đồ của gia tộc Torrion ở Chicago này sao? Điều này khiến ta rất tức giận.”

Những người bên dưới đều đã quen với nụ cười của boss, thái độ đều nghiêm túc lại, sợ mình sẽ trở thành đối tượng để boss trút giận nếu không cẩn thận.

Johnny Torrion nhìn Kudo khuôn mặt xanh mét và cánh tay vẫn đang băng bó: “Hãy kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra, để cho những kẻ kiêu ngạo này thức tỉnh lại.”

Gương mặt Kudo tái đi, có lẽ vì vết thương do súng bắn trên cánh tay khiến hắn mất quá nhiều máu, nhưng hắn vẫn trả lời rất lưu loát: “Người ra tay là người da đen, khẩu âm Chicago…”

“Là ai?”

Rick Torrion trông phờ phạc khi nhìn anh trai mình: “Gần đây, chúng ta đã bị IRS (thuế tiểu bang) đóng băng một số khoản tiền, chuyến hàng này rất quan trọng đối với chúng ta.”

“Nhất định là tên khốn kiếp Tim Potts.”

Johnny Torrion không kìm được tức giận, đập mạnh tay xuống bàn: “Chỉ vài phút trước, ta nhận được một tin tức báo rằng Tim đã tìm được một khách hàng lớn, cần gấp một lô hàng khổng lồ để tung ra thị trường. Số lượng mà chúng ta mất trùng với số mà hắn cần, có phải rất trùng hợp hay không?”

“Hắn điên rồi sao?”

Rick Torrion đưa ra nghi vấn của mình: “Ta không cho rằng Tim có lá gan này. Có phải có người đang đục nước béo cò hay không?”

“Mặc dù trời đã tối, nhưng ta vẫn nhận ra một gã với đôi tay đông cứng, ta đã gặp tên khốn này vào ngày 4 tháng 8 ở khu phố Nam.”

Kudo trầm giọng đáp lại.

Khu phố Nam là địa bàn của Tim.

Lời nói của Kudo gần như đã giải thích tất cả. Điều này khiến cho Rick Torrion lập tức im lặng. Mặc dù hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhìn vẻ mặt điên cuồng của anh trai mình, hắn thức thời không lên tiếng.

Không ai muốn bị cá sấu ăn thịt, khi Johnny nổi điên sẽ giết bất cứ ai, kể cả chính anh em ruột của hắn.

“Vui buồn không lộ, tâm sự đừng để cho người ta biết.”

Rất lâu sau khi sự việc xảy ra, Tô Bình Nam mỉm cười trả lời câu hỏi của Tô Định Bắc về Tinh Điều quốc: “Một đối thủ thậm chí không thể làm được điều này, làm sao hắn có thể thắng được ta?”

Người Tinh Điều quốc rất thẳng thắn, dù có chuyện gì họ cũng sẽ trực tiếp đưa ra ý kiến, không giỏi che giấu quan điểm của mình.

Loại tính cách này cũng đã quyết định tranh đấu giữa các thế lực ngầm thường đẫm máu và tàn khốc hơn.

“Ta đã sống ở thành phố này năm mươi năm.”

Johnny Torrion điên cuồng nói: “Ta hiểu rõ các quy tắc ở đây hơn bất cứ ai.”

Hắn đứng dậy, đảo qua sắc mặt của những người đi theo mình, cảm thấy hài lòng khi không nhìn thấy bất kỳ dấu vết hèn nhát nào trên khuôn mặt của bọn hắn.

“Chúa ghét kẻ hèn nhát.”

Johnny nói, hắn cảm thấy máu trong người sôi lên. Johnny Torrion không sợ bất kỳ thử thách nào, ngược lại hắn thực sự rất thích cảm giác của loại chiến đấu này: “Lặp lại theo ta quy tắc Chicago một lần nữa.”

“Một khi cuộc đấu tranh bắt đầu, chỉ có ngươi chết ta sống.”

Sau khi giọng nói khàn khàn và mơ hồ của Johnny vang lên, những người còn lại cũng đứng dậy với vẻ mặt nghiêm túc, lặp lại từng từ một.

“Để đánh bại kẻ thù, chúng ta cần phải mạnh hơn kẻ thù. Người rút gươm, chúng ta rút súng. Khi kẻ thù bắn cấp dưới của chúng ta, chúng ta giết tay sai của bọn hắn.”

Giọng của mười người quanh quẩn trong thư phòng. Rick Torrion như có điều suy nghĩ nhưng không thể không lên tiếng đọc theo. Hắn có một sự lo lắng không thể hiểu được.

Johnny đã quá nghiện ánh hào quang năm nào, đã quen với việc kiểm soát thô bạo địa bàn và công việc làm ăn của chính mình mà không biết rằng thời thế không ngừng tiến lên, từ đó sẽ gặp phải những rắc rối lớn.

“Kudo!”

Sắc mặt Johnny Torrion hơi đỏ lên. Hắn vỗ vào cánh tay phải bị thương của Kudo, giọng điệu rất dữ tợn: “Ngươi đã phản bội lòng tin của ta đối với ngươi, làm mất hàng của ta. Cho nên ta cần dũng khí của ngươi để bù đắp khuyết điểm của ngươi.”

“Ngươi hiểu ý của ta không?”

Johnny Torrion đánh mạnh vào cánh tay Kudo, máu chảy ra từ vết thương nhanh chóng biến chiếc băng trắng thành máu đỏ.

“Ta hiểu rồi, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng.”

Quá sợ hãi, Kudo thậm chí không cảm nhận được cơn đau buốt ở cánh tay của mình, run rẩy cam đoan.

“Lâu như vậy, rất nhiều người đã quên tên của ta, đã đến lúc cần phải nhắc nhở rồi.”

Johnny Torrion cười toe toét, thần thái điên cuồng trông như hắn của ba mươi năm trước.

Johnny điên.

Bình Luận (0)
Comment