Mọi tổ chức ở Chicago đều có một nhân vật tương tự như một chiến lược gia. Ryan Benson đóng một vai trò như vậy trong tổ chức của Tim Potts.
Là một nhân tài hiếm có và có học thức cao trong giới da đen, hắn luôn được Tim Potts coi trọng, nhưng Tim Potts lại bỏ qua một điểm, đó là sự khác biệt cơ bản trong quan niệm của hai bên, cũng như lòng tham của Ryan Benson.
Trong lòng Ryan Benson chưa bao giờ coi trọng những người anh em cùng màu da với mình.
Khoảng hai tuần trước, một luật sư da trắng nổi tiếng ở Phố Wall đã gặp hắn trong một bữa tiệc, hai bên nhanh chóng trở thành bạn bè.
Sau vài lần uống rượu, quan hệ giữa hai bên tiến triển nhảy vọt. Trong một bữa tiệc, đối phương nhắc đến thân phận da đen của hắn, lộ ra vẻ tiếc hận, đồng thời ném ra một biên lai tiền tiết kiệm ở ngân hàng HSBC.
“Benson thân mến, tại sao ngươi lại chọn con đường này? Với học thức và năng lực của mình, ngươi nên xuất hiện trong những tập đoàn đa quốc gia lớn, chứ không phải cống hiến khả năng của mình cho những kẻ thậm chí không thể thắt nơ được.”
Aston Dyer nhìn Ryan Benson với gương mặt tái mét khi nhìn tờ biên lai. “Sự ngu ngốc của bọn hắn sẽ đưa ngươi vào tù, hơn nữa lòng tham của ngươi đã đặt nhầm chỗ. Số tiền khổng lồ trong tài khoản của ngươi sẽ bị những người này phát hiện mọi lúc, mọi nơi.”
“Ngân hàng HSBC đáng chết.”
Ryan Benson nguyền rủa hành vi của đối phương bằng ngôn ngữ xấu xa nhất, đồng thời nghi hoặc mục đích của đối phương là gì.
Những gì đối phương nói chính là một cái gai vẫn luôn thường trực trong tim hắn.
Trước khi bị Tim Potts lôi kéo vào tổ chức, những người ở khu phố Nam hoàn toàn không hiểu gì về tài chính. Hệ thống lỏng lẻo khiến hắn dễ dàng lợi dụng đối phương.
Lỗ hổng giúp cho hắn giữ được một khoản tiền lớn, nhưng khi phương diện tài vụ của Tim Potts trở nên chính quy, hắn bắt đầu lo lắng.
Chính vào lúc này, người kia lại đặt một quả bom trước mặt hắn.
“Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi muốn gì ở ta?”
Benson rất thông minh, biết rằng đối phương sẽ không bao giờ tiếp cận và điều tra mình mà không có lý do. Hắn làm như vậy nhất định là có mục đích. Sát khí dâng lên trong lòng đã biến mất sau khi nhìn thấy những nam nhân vạm vỡ đứng sau lưng đối phương.
“Bảy trăm ngàn đô la.”
Giọng điệu Aston tràn đầy khinh thường: “Ngần ấy tiền kiếm trong ba năm, ngươi không cảm thấy có chút không đáng sao?”
Ryan im lặng.
Danh tiếng Tim Potts không nhỏ, nhưng tài chính mà hắn mở ra cũng không nhiều. Càng nhiều hơn chính là kiếm ăn ở khu ổ chuột, xúc tu của hắn rất khó vươn ra, bởi vì những ngành khác sinh lời cao như buôn lậu hàng trắng vẫn luôn nằm chắc trong tay gia tộc Johnny Torrion. Có thể kiếm được nhiều như vậy, Ryan đã đủ tham lam rồi.
“Ngươi đã bao giờ nghĩ về việc trở thành một người giàu có thực sự chưa?”
Aston nheo mắt: “Loại người giàu có thể bước vào xã hội thượng lưu cũng như sự hào hoa, luôn ăn mặc chỉnh tề để kiểm soát sự giàu có và quyền lực của mình.”
“Ta muốn.” Ryan Benson nghiêm túc nói: “Rốt cuộc ngươi muốn ta làm cái gì?”
“Ta cần sự giúp đỡ của ngươi vào đúng thời điểm.”
Aston Dell đưa ra một lời đề nghị: “Một công ty kinh doanh có lợi nhuận hợp pháp sẽ mở ra cánh cửa xã hội thượng lưu cho ngươi.”
Hai người thì thầm vài câu, sắc mặt Rian càng ngày càng khó coi.
“Hãy nhớ đây là lời hứa của chúng ta với nhau.”
Aston dừng lại bước chân sau khi rời đi, nở một nụ cười khiến Ryan lạnh cả sống lưng: “Nếu ngươi vi phạm, ta có thể cho ngươi mọi thứ thì cũng có thể lấy đi của ngươi mọi thứ.”
…
“Đây là bánh sandwich của ngươi.”
Nữ nhân viên da đen Fendi bỏ đồ ăn đã đóng gói vào giỏ của tiểu nữ hài: “Little Ruth, ngươi nhớ cẩn thận khi ra ngoài, bây giờ là giờ làm việc, có rất nhiều xe.”
“Cảm ơn chị Fendi.”
Tiểu nữ hài rất dễ thương nói lời cảm ơn, sau đó bước đến chỗ ngồi cách đó không xa, cầm chiếc cặp công văn mà đen thanh niên mặc áo khoác đen đã để lại: “Chị Fendi, bạn của ngươi đi vội quá, bỏ quên thứ này. Để ta giúp ngươi gọi hắn lại, hẳn còn chưa đi xa đâu.”
“Ừm.”
Fendi nhìn tiểu nữ hài, mỉm cười nói: “Little Ruth ngoan lắm…”
Nàng còn chưa nói xong, một tiếng nổ lớn đã vang lên, ánh lửa nuốt chửng hết thảy.
…
“Chúng ta đi.”
Sau khi xác nhận Tim Potts không xuất hiện, Để Diệu Dương khởi động xe. Trên đường đi, hắn quay đầu nhìn Lưu Kiến Nhiên đang thất hồn lạc phách, sau đó lắc đầu. Hắn biết mình sẽ không trông thấy người này nữa.
Lưu Kiến Nhiên không phải lão Di Lặc. Mộ Dung Thanh Thanh sẽ không bảo vệ cho kẻ ngu này. Nhưng hắn đã tham dự quá sâu, Tô tổng sẽ không lưu lại bất cứ tai họa ngầm nào có khả năng xuất hiện.
Giang hồ vốn không có đạo lý, huống chi là rơi lệ...
…
Ngày 7 tháng 11.
Chủ hung, tránh cưới xin, ma chay.
Tô Bình Nam lật xem hoàng lịch không biết Michael Corleone kiếm được ở chỗ nào trong quán bar Queen, bình tĩnh nói: “Hôm nay Chicago sẽ rất náo nhiệt. Mặc dù sáu ngàn bảng Anh không ít, nhưng không đủ cho vị Johnny tiên sinh kia thương gân động cốt.”
“Đúng vậy, boss.”
Aston Dell thận trọng giúp Tô Bình Nam châm một điếu xì gà: “Johnny gần như độc chiếm các loại giao dịch bất hợp pháp của thành phố trong những năm qua. Nội tình của hắn rất sâu.”
Aston Dell là loại nhân vật tôn thờ kẻ mạnh, mọi luân lý và đạo đức đều là nhảm nhí với hắn. Hắn tham gia vào một loạt chuyện của Tô Bình Nam. Hiện tại, ánh mắt của Aston Dell nhìn boss của mình vô cùng cuồng nhiệt, không khác gì Tô Văn Văn.
“Gửi tin cho ba con Totti, để Robert Matthew bắt đầu mối quan hệ trước đó, phá hủy hoàn toàn nền kinh tế của gia tộc Torrion.”
“Vâng.”
Aston Dell cung kính khom người.