“Không có việc gì thì tốt.”
Nhìn sắc mặt khó coi của Tim Potts, Benson làm ra vẻ quan tâm: “Chuyện lớn như vậy, cảnh sát nhất định sẽ đến rất nhanh. Ngươi có cần ta xử lý thứ gì hay không?”
“Không sao, hàng không có ở đây, tòa nhà cũng rất sạch sẽ.”
Tim Potts biết Benson đang nói cái gì, hắn lắc đầu: “Ngươi đi trước đi, ta sợ ta sẽ phải rời khỏi đây một khoảng thời gian. Chúng ta không thể không có thủ lĩnh.”
“Tim.”
Benson nuốt một ngụm nước miếng, dán sát vào tai đối phương mà nói: “Những kẻ tấn công chúng ta đã bị cản đường, chúng ta nên nhân cơ hội này để chống trả ngay lập tức, nếu không chúng ta sẽ không còn chỗ đứng.”
“Bây giờ?”
Tim Potts không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Lời nói của Benson tràn ngập dụ hoặc: “Chúng ta đánh cược một lần. Thắng, chúng ta sẽ là thượng đế của Chicago. Thất bại, chúng ta ngồi xuống nói chuyện cũng không muộn.”
“Nhưng mà…”
Benson còn có chút do dự.
“Ngươi hãy tin vào phân tích của ta đi. Bây giờ ta ở đây, còn ngươi dẫn người đi. Không có ngươi, bọn hắn không có dũng khí tấn công trang viên của Torrion đâu.”
Benson thấp thỏm nói ra điều mà hắn muốn nói nhất.
Lời nói của Benson khiến gương mặt Tim Potts lộ ra vẻ dữ tợn. Em rể nói không sai, đây chính là cơ hội của hắn. “Được.”
Tim cho thấy sự quyết đoán và tàn nhẫn của mình: “Ta sẽ dẫn người đi. Nếu ta không quay về, ngươi hãy ngồi lên vị trí của ta.”
Hắn biết Johnny Torrion chính là một tên điên. Hai bên đã không chết không thôi. Cho dù ngồi xuống nói chuyện, dưới áp lực trùng điệp, đối phương cũng sẽ hạ độc thủ với hắn. Chi bằng cứ buông tay đánh cược một lần.
“Ngươi nhất định sẽ trở về.”
Giọng điệu của Benson có một ý vị khó giải thích, nhưng Tim đang bắt đầu triệu tập nhân thủ quyết định phản kích nên không nhận ra điều đó.
…
Khách sạn Hilton ở New York.
“Boss.”
Aston Dell hỏi Tô Bình Nam: “Ta có một câu hỏi, đó chính là lợi ích tổ chức của Tim cũng không tệ lắm, đồng thời nó cũng đã đi đúng hướng. Sau khi Benson ngồi lên vị trí đó, có rất nhiều chuyện về sau không cần hắn đích thân ra tay. Vì sao hắn lại còn mâu thuẫn như vậy? Bởi vì màu da của bọn hắn quyết định sao?”
Tô Bình Nam nhấp một ngụm trà, hương vị hơi lạ khiến cho hắn cau mày: “Nhận thức vấn đề.”
Hắn nhớ đến nữ hài không biết tên đã pha trà cho hắn một lần: “Hắn còn không biết xã hội thượng lưu là gì, nhưng lại khao khát nó, đúng là đồ ngốc.”
Aston Dell nghe ra được ý khinh thường trong lời nói của Tô Bình Nam.
“Boss, vậy ngươi cho rằng cái gì là xã hội thượng lưu?” Vị luật sư nhìn ra được tâm trạng của Tô Bình Nam đang rất tốt, liền hỏi một câu.
“Cũng chẳng phải ngươi ăn mặc đẹp, ra vào khách sạn cao cấp, tham gia tiệc tùng, có địa vị xã hội nhất định, có nhiều của cải trong tay mới là xã hội thượng lưu.”
Không nằm ngoài dự kiến của Aston, boss vẫn luôn ít nói quả nhiên tâm trạng không tệ, khó có lúc Tô Bình Nam nói nhiều như vậy.
“Những người nắm giữ quyền lực chính trị và các nguồn lực xã hội mới là tầng lớp thượng lưu thực sự.” Tô Bình Nam mỉm cười, dùng một câu kết thúc cuộc nói chuyện: “Tiền là một nguồn lực, và bạo lực cũng vậy.”
…
Sợ hãi.
Khi một tên điên tâm ngoan thủ lạt, chưa từng để bất kỳ khiêu chiến nào vào mắt cảm nhận được cái từ này, nói rõ hắn đã già, cho dù Johnny Torrion có thừa nhận điều đó hay không.
“Ta cần thông tin chính xác nhất về em họ thân yêu của ta và hàng chục đàn em tinh anh nhất hiện nay đang ở đâu, chuyện gì đang xảy ra!”
Hắn gần như gầm lên vào điện thoại vất vả lắm mới gọi được.
Căn phòng làm việc rộng lớn sang trọng lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều câm như hến, nhìn lão đại người đầy vết máu, sắc mặt dữ tợn của mình.
Máu không phải của Johnny Torrion mà là của nhân vật số ba trong gia tộc, Henry, em họ của Johnny.
Sau khi thời gian đã hẹn trôi qua, Johnny Torion lập tức phát hiện có điều gì đó không ổn. Hắn phản ứng rất nhanh nhưng những người cử đi hỏi thăm tin tức và điện thoại của một số bộ phận chủ chốt đều không thể liên lạc khiến hắn rất tức giận.
Henry, người chịu trách nhiệm tất cả việc này, đã cố gắng bào chữa trách nhiệm của mình bằng một cái cớ, nhưng Torrion đã cắt tai phải của hắn bằng một con dao.
“George thân mến, ta vừa cắt tai em họ ta vì hắn không hiểu sự sắp xếp của ta. Nếu ngươi không thể trả lời chính xác cho ta trong mười phút nữa, ta sẽ cắt không chỉ lỗ tai của ngươi.”
Johnny nói xong liền ném mạnh điện thoại.
Đội trưởng đội cảnh sát phân khu phía Đông thì sao? Lấy tiền của ta thì là con chó của ta. Đây chính là triết lý nhất quán của Johnny.
“Hắn cho ta mười phút, ta thật sự không kéo nổi nữa. Lần sau hắn gọi điện thoại đến, ta nhất định sẽ một năm một mười nói cho hắn biết những người kia đã chết.”
George cúp điện thoại, lập tức ngẩng đầu nhìn Matthew Robert đang ngồi vững vàng đối diện: “Những gì ta hứa với ngươi, ta đều làm được. Ngươi có thể thả các nàng đi không?”
“Ta nghĩ rằng ngươi đã hiểu lầm rồi.”
Matthew Robert nhẹ nhàng nói: “Vợ và con gái của ngươi không mất tích hay bị bắt cóc, chỉ là ta sẽ cho ngươi biết bọn hắn đang ở đâu.”
“Ta không cần ngươi giảo biện, ngươi đang phạm tội đấy.”
George nghiến răng nghiến lợi: “Ta chưa từng nghĩ đến ngươi lại biến thành tên khốn kiếp giống như ta.”
Matthew Robert lắc đầu đứng dậy, đặt trước mặt đối phương một chiếc vali màu đen: “Ngươi đoán sai rồi. Ta nói chỉ là một câu có khả năng khiến ngươi sinh ra hiểu lầm. Có lẽ ngữ pháp của ta có vấn đề. Ngươi cũng biết mà, kỳ thi nào của ta cũng bị điểm C cả.”
Nói xong, Matthew mở ra cặp da.
Sau khi âm thanh của lò xo vang lên, những tờ đô la xanh đầy ắp khiến đồng tử của George co rút như kim châm: “Đây là ý gì? Ta chỉ cần vợ và con của ta thôi.”
“Đừng gấp. Bọn hắn đang rất tốt, chơi rất vui vẻ.”
Robert Matthews bình tĩnh nói: “Vợ và con gái của ngươi đã nhận được cuộc gọi của ngươi, đã đến Las Vegas để thư giãn, sẽ quay lại sớm thôi.”
“Điện thoại của ta?”
George đang bối rối thì thấy Matthew lấy ra một chiếc máy ghi âm bỏ túi đặt trước mặt hắn và nhấn nút.