Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 725 - Chương 725: Ta Nhất Định Sẽ Lấy Lại

Chương 725: Ta nhất định sẽ lấy lại Chương 725: Ta nhất định sẽ lấy lại

Cuộc phỏng vấn đã kết thúc. Trước ánh mắt chờ đợi của Mèo Già Spear, Paul đưa cho đối phương ba trăm đô la tiền phỏng vấn.

“Muốn đi thì đi nhanh chút.”

Mèo Già nhận tiền, giọng điệu chân thành hơn rất nhiều: “Thời gian này mà đi ra ngoài, cho dù có AZ giúp ngươi, bên ngoài cũng rất nguy hiểm.”

“Cảm ơn, ta hiểu rồi.”

Paul đáp lại một cách lịch sự và nhã nhặn. Cách miêu tả tàn nhẫn của người bên kia về khu phố khiến hắn hơi run về cuộc phỏng vấn với Joe Troy. Hắn không chắc mình có gặp nguy hiểm trong quá trình tìm hiểu đối phương hay không.

“Ra khỏi đây cần rất nhiều tiền, lúc nào cần ngươi có thể gọi cho ta.” Khi tạm biệt, AZ nói thêm một câu, còn ôm lão mèo già một cái. Nhìn ra được quan hệ giữa hai người xác thực rất tốt.

“Ta hiểu rồi.”

Mèo Già nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh. Paul Hagen bỗng cảm thấy đây giống như hình ảnh thu nhỏ của một nam nhân tội nghiệp bất lực trong một xã hội mà hắn không có gì ngoài chọn bạo lực để duy trì cuộc sống của mình.

“Tay luôn đặt trong túi quần, giống như ta vậy.”

Vừa bước ra khỏi bãi đậu xe bỏ hoang, AZ đã dạy cho Paul động tác đi đường: “Để một số tên cặn bã không dám xúc phạm ngươi. Bởi vì đây là tư thế đi bộ độc đáo của người da đen có súng.”

Paul làm theo.

Hắn theo sau AZ, lúc này hắn mới nhận ra rằng tuyến đường AZ lựa chọn thực sự rất đặc biệt.

Không đi trên đường rộng mà chủ yếu chọn con đường sát góc. Có lẽ nhìn ra được nghi vấn của Paul, AZ giải thích một câu.

“Như vậy mới có thể phòng ngừa xạ kích đột nhiên bắn lén.”

Vừa dứt lời, một chiếc xe cũ nát vội vàng chạy ngang qua hai người. Tên lái xe có mái tóc thắt bím từng lọn đằng sau dùng ánh mắt hung ác quét qua, sau đó lái thẳng vào bãi đậu xe.

Một phút sau, có vài tiếng súng trầm đục truyền vào tai Paul.

“Đừng quay đầu.”

AZ lập tức trở nên khẩn trương, đồng thời bước đi nhanh hơn.

“Có phải Spear đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Hẳn là tiếng súng truyền đến từ bãi đậu xe. Chúng ta có cần báo cảnh sát không?”

Paul liều mạng đi theo bước chân của AZ, nhưng bởi vì được giáo dục nên hắn không cách nào nhắm mắt làm ngơ.

“Vô dụng thôi.”

AZ lắc đầu với vẻ mặt cay đắng. Hắn biết một người bạn của mình đã biến mất trên thế giới này. Hắn pha trò một câu mà Paul không thấy buồn cười chút nào: “Chúc mừng Paul tiên sinh, ngươi không cần bỏ ra hai trăm đô la nữa rồi.”

“Ngươi hãy giúp ta một việc. Nếu Spear thật sự xảy ra chuyện, ngươi có thể giúp ta mang hai trăm đô la cho người nhà của hắn không?”

Giọng điệu của Paul trở nên ngưng trọng.

Little Torrion trông đẹp trai hơn Johnny Torrion rất nhiều. Hắn có một đôi mắt xanh thẳm, sống mũi cao, cộng thêm tiền bạc đủ dùng khiến hắn không gặp bất lợi gì trong mọi việc.

Nhưng danh tiếng của một tay ăn chơi không giúp ích được gì cho hoàn cảnh hiện tại mà chỉ là vết nhơ trên người. Không một ai trong gia tộc Torrion vốn chỉ tin vào thiết huyết tàn nhẫn lại tin rằng một gã chỉ biết móc túi con gái lại có thể lãnh đạo gia tộc thoát khỏi khốn cảnh.

Đã có rất nhiều điềm xấu từ việc này.

Tinh anh gia tộc đã chết gần hết. Một số người nắm quyền trong gia tộc cũng đã về chầu ông bà. Một vài tên khốn có chút thực lực nhìn hắn với vẻ khinh bỉ.

Nhà dột còn gặp mưa rào. Không còn mạng lưới quan hệ như khi Johnny Torrion còn sống, sở thuế của Tinh Điều quốc dường như đang để mắt đến thu nhập bất hợp pháp của gia tộc Torrion trong những năm qua.

Tất cả những điều này khiến Little Torrion cảm thấy rất khó chịu. Cho nên, hắn nhất định phải nhanh chóng đưa gia tộc của mình quật khởi một lần nữa, nhưng quá trình không mấy lạc quan. Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với nữ sĩ phương Đông đã cho hắn một linh cảm mới.

Hắn muốn hạ gục tập đoàn Cẩm Tú, hoàn thành chuyện mà ba của hắn còn chưa làm được. Hoạt động rửa tiền trong ngành công nghiệp cờ bạc đối với Mexico mà nói chính là quả cân quan trọng trên bàn cân.

Miễn là giành lại quyền kiểm soát vàng trắng. Little Torrion có lòng tin một lần nữa có thể đứng vững gót chân ở thành phố này. Không ai ghét những đồng đô la xanh, đặc biệt là khi nó rất sạch sẽ.

“Victor.”

Lão quản gia thật may mắn, trong trang viên có rất nhiều người chết, nhưng hắn lại không bị thương. Trong tay không có ai có thể tin tưởng, Little Torion đành phải ủy thác trách nhiệm cho lão quản gia đã phục vụ gia tộc gần hai mươi năm.

“Có ta đây.”

Victor khom người. Tên nhóc ăn chơi trước mắt đột nhiên thay đổi khiến hắn có chút lau mắt mà nhìn.

“Ta cần một số người hoàn toàn nghe theo lệnh của gia tộc, ngươi cũng biết ta vừa mới tiếp nhận, cũng không hiểu rõ quá nhiều.”

“Mấy người? Cần làm gì?”

Những câu hỏi của Victor không khơi dậy bất kỳ cảm xúc nào của Little Torrion. Đây chính là điểm khác biệt duy nhất của hắn đối với ba của mình.

Nếu là lão Johnny, Victor dám hỏi một câu như vậy, lão Torrion sẽ không ngần ngại gửi hắn đến với Chúa.

“Hai mươi người, ba ta có thể đợi nhưng ta thì không. Ta sẽ hạ gục lũ khỉ da vàng đó, chiếm lấy Las Vegas càng nhanh càng tốt.” Khi nói chuyện, Little Torion không nhìn thấy ánh mắt đối phương hiện lên ánh sáng không xứng với tuổi tác.

“Ý của ngươi là?”

Victor hỏi.

“Bắt cóc! Bắt cóc người phụ trách của bọn hắn.” Little Torrion đưa ra câu trả lời.

Sự can thiệp của sở thuế có khả năng khiến hắn không còn gì. Không thể gánh chịu hậu quả, Little Torrion quyết định chấp nhận rủi ro. Mặc dù trước đó hắn có chút thiếu hiểu biết, nhưng hắn biết rất rõ chỉ cần hắn có thể tiếp tục mang lại lợi nhuận cho những kẻ đó thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

“Lão đầu tử, ngươi sẽ phù hộ cho ta đúng không?”

Victor đã rời đi để triệu tập nhân thủ. Little Torrion ngồi một mình trong phòng làm việc yêu thích của ba hắn, mở cánh cửa bí mật chứa bộ sưu tập.

Súng ống vẫn rực rỡ muôn màu như cũ.

Nhưng Little Torrion biết rằng nó đã thiếu một trong những món đồ chơi yêu thích của ba mình, khẩu súng lục Glock bằng vàng. Là cái tên khốn kiếp giết ba của hắn đã mang đi.

“Ta nhất định sẽ lấy lại.”

Nhìn vào chỗ trống ở giữa, Little Torrion lẩm bẩm một mình.

Bình Luận (0)
Comment