Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 729 - Chương 729: Sa Mạc

Chương 729: Sa mạc Chương 729: Sa mạc

“Đổi đời không phải là cơ hội, mà là lựa chọn khi đối mặt với cơ hội.” Tiểu Trang cũng không ngăn cản, vẫn ngồi ngay ngắn chỗ cũ, chậm rãi nói, lời nói có chút đâm thẳng vào tim: “Có một số chuyện không dễ dàng kết thúc khi nó bắt đầu. Bây giờ ngươi rời đi, danh tiếng của ngươi khiến ngươi chẳng những không cách nào đặt chân ở công ty ML, thậm chí cái ngành bán hàng ở Quảng thành này, ngươi cũng không thể tiếp tục làm được nữa. Mạng lưới quan hệ và tích lũy mà ngươi có được trong hai năm qua sẽ tan biến. Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời làm một nữ nhân chen lấn trên xe bus bẩn thỉu.”

Nữ hài bất giác dừng bước.

“Có đôi khi làm bạn tốt hơn là làm kẻ địch.” Trang Tử Cường mỉm cười, nhưng trong mắt Hồ Tư Tư, nụ cười đó giống như ác ma.

“Ngồi xuống đi, giúp ta một việc sẽ thay đổi cuộc đời ngươi.”

Giống như có một loại ma lực, Hồ Tư Tư quỷ thần xui khiến quay về.

Lúc này, Hồ Quốc Khôn không biết đứa con gái duy nhất của hắn đang đứng trước một sự lựa chọn. Bây giờ, mặt của hắn trầm như nước nhưng trong lòng lại như kinh đào hải lãng.

Thông cung, phản cung.

Bốn chữ này không ngừng lăn lộn trong đầu hắn.

Sau khi mặt dày mày dạn, dùng hết thủ đoạn, vất vả lắm mới khiến lão lãnh đạo cho phép và ủng hộ, hắn nhanh chóng điều nhân viên một lần nữa thành lập tổ chức, tiến một bước làm rõ sự tình, đột nhiên hắn phát hiện một chuyện không thích hợp.

Bao gồm Lâm Truyền Phượng, tổng cộng bốn người biết chuyến hành trình đến bến cảng Cẩm Tú đều phản cung, trăm miệng một lời khăng khăng đây chỉ là hành vi thương nghiệp bình thường, không chấp nhận những tội khác.

“Thật lợi hại.”

Hồ Quốc Khôn đọc tất cả những ghi chép về bốn người, nhịn không được cảm thán một câu.

Thời gian nói lên tất cả. Quan hệ thất cô bát đại được ghi bên trong tài liệu không cần đọc cũng biết là giả, nhưng thời gian thăm hỏi là thật. Nhìn từ điểm này, phản ứng của đối phương có thể nói là cấp tốc.

“Lão đại, bây giờ phải làm sao? Nếu không, chúng ta thẩm vấn ngay bây giờ?”

“Không cần, bọn hắn sẽ không nói đâu.” Hồ Quốc Khôn lắc đầu.

Ánh mắt của hắn rất độc. Những người đó, bao gồm Lâm Truyền Phượng đang sợ cái gì đó. Bởi vì sợ hãi và kiêng kỵ khiến bọn hắn che giấu rất sâu nhưng Hồ Quốc Khôn vẫn có thể cảm nhận được.

Hơn nữa, bản án đã kết, cứ dây dưa chút việc nhỏ đó sợ rằng sẽ bị một số người cho rằng lãng phí cảnh lực, tổ chức vừa mới hình thành cũng sẽ gặp bất lợi.

“Trước đổi phương hướng. Dù sao đám người đó cũng không chạy được đâu. Chúng ta điều tra từ Thủy sản Cẩm Tú, canh chừng bọn hắn cho ta.” Hồ Quốc Khôn tin chắc rằng là hồ ly thì nhất định sẽ lộ ra cái đuôi. Thủy sản Cẩm Tú khẳng định sẽ còn có động tác khác.

“Ta ngược lại muốn xem xem người nào dám xưng là Long Vương.” Giọng điệu khinh thường, ánh mắt Hồ Quốc Khôn trở nên kiên nghị.

“Boss, ta đề nghị căn nhà này. Buổi sáng khi ngươi thức dậy, thứ đầu tiên ngươi sẽ thấy khi mở rèm cửa là tượng Nữ Thần Tự Do và dòng sông Hudson đang chảy chậm.”

Khi Tô Bình Nam nói muốn mua nhà, tốc độ tìm nhà của Aston tất nhiên không chậm. Với khối lượng tài sản của boss bây giờ, tất nhiên phải tìm những căn hộ có giá cả đắt đỏ.

Hiện tại có bảy tám bộ thông tin bất động sản đặt trước mặt Tô Bình Nam cho hắn lựa chọn. Đây là căn nhà mà hắn hài lòng nhất, căn hộ chiếm toàn bộ tầng cao nhất của Bai Barclays, còn có một cái tên khác.

Nóc nhà thế giới.

“Sa mạc ở Las Vegas thường đẹp hơn vào mùa hè.”

Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, sa mạc mùa đông càng ngày càng hoang vắng, Little Torion thản nhiên nói, khóe miệng vẫn giữ nụ cười, hiển nhiên tâm trạng không tệ.

Hiệu quả làm việc của Victor rất cao, vận may cũng tốt. Nhân viên của tổ chức vừa đến Las Vegas thì tình cờ gặp đối phương trong siêu thị, mọi việc diễn ra vô cùng logic.

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức Little Torrion có chút không thể tin được. Sau khi xác nhận lại nhiều lần, hắn lập tức lên đường.

Bây giờ người đứng đầu xí nghiệp Hạ quốc chết tiệt ở Las Vegas đã bị trói trong một giếng dầu bỏ hoang trên sa mạc, tình hình bây giờ khiến hắn không thể không vội.

Hắn đã quyết định, bây giờ hắn không thể để lãng phí thời gian. Tên kia nhất định phải đưa ra lựa chọn tối nay.

Nếu không đồng ý với việc chia cổ phần của gia tộc Torrion, đối phương sẽ bị bắn thành cái sàng rồi ném ở đây. Little Torrion cho rằng mình không phải là người keo kiệt, sẽ chia cho bên kia một ít lợi nhuận. Một bên là tiền, một bên là mất đi sinh mạng, chọn như thế nào, chỉ cần tên kia không phải kẻ ngốc sẽ biết được đáp án rõ ràng.

“Vì sao ngươi lại thích sa mạc vào mùa hè?”

Người hỏi chính là Dodd, cũng chính là thuộc hạ trông coi trang viên cao su. Hắn thấy chẳng có gì khác biệt giữa mùa đông và mùa hè ở cái nơi ma quái này.

“Bởi vì sa mạc vào mùa hè là nơi tốt nhất để đối phó với những kẻ ngỗ ngược. Chỉ mất có chục ngày thôi, nhiệt độ cao và những con kền kền tham lam sẽ khiến mọi thứ biến mất, không ai có thể tìm thấy.”

Đây là điều mà lão Johnny Torrion đã từng nói, Little Torrion cố tình lặp lại, hắn đang bắt chước phong thái và giọng điệu của ba mình.

Hắn đang muốn tạo cho lão quản gia Victor ấn tượng hung tợn và cứng rắn với những người phía dưới. Hắn không phải lão Johnny, hắn phải từng bước gây dựng uy tín của mình.

Dodd không biết Hạ quốc có một thành ngữ gọi là bắt chước bừa, nhưng gò má tái nhợt cùng với cặp mắt không tự giác buông xuống của Little Torrion khiến cho câu nói này thấy thế nào cũng không có sức thuyết phục.

Trong xe trở nên im lặng, chỉ có tiếng máy điều hòa ong ong. Bầu trời cũng bắt đầu có tuyết, tuyết rơi càng ngày càng lớn, bao phủ mặt đất, rất nhanh che giấu hành tung của chiếc xe.

Bình Luận (0)
Comment