Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 767 - Chương 767. Đi Chết Đi

Chương 767. Đi chết đi
Chương 767. Đi chết đi

“Làm việc thôi.”

Tô Bình Nam đứng dậy, dụi điếu xì gà, sau đó uống cạn chén trà.

“Ngươi muốn đích thân đi?”

Gương mặt Michael Corleone hiện lên sự kinh ngạc. Hắn cho rằng đám người kia đang ngoan cố chống cự, nếu tự mình đến đó chính là một hành động nguy hiểm nhất. Điều này hoàn toàn không tương xứng với sự trầm ổn ngày thường của Tô Bình Nam.

“A Cửu vẫn còn đang ở Quỷ Môn Quan. Hắn vì ta mà chịu sáu viên đạn. Ta phải cho hắn một công đạo.”

Ánh mắt Tô Bình Nam trở nên kiên nghị, chẳng khác nào một con chim ưng.

Michael Corleone còn đang định khuyên nhủ, đột nhiên nhìn thấy Đỗ Thạch dẫn đầu mười nam nhân hung hãn trong phòng đồng loạt cúi người trước Tô Bình Nam, bên trong ánh mắt của tất cả đều là sự cuồng nhiệt và sùng bái.

“A…”

Âm thanh của bộ ấm trà rơi xuống phá vỡ sự lạnh lẽo trong căn phòng.

Trình Niệm Niệm bị dọa. Nàng nhìn Tô Bình Nam, hốc mắt lập tức đỏ lên, gương mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt.

“Trà không tệ. Tên?”

Tô Bình Nam cũng không hề tức giận, chỉ thản nhiên hỏi một câu.

“Tên là gì?”

Hương vị của bạch trà vừa rồi rất nhạt, nhưng đọng lại trong miệng, hắn rất thích mùi vị này.

“Trình… Trình Niệm Niệm. Người Hàng Châu.”

Hoang mang sợ hãi khiến nữ hài trả lời một cách lắp bắp. Nhìn thấy biểu hiện trầm ổn của nam nhân, nàng mới giật mình hiểu ra đối phương hỏi chính là tên của loại trà tối nay. Sắc mặt của nàng đỏ bừng lên, hận không tìm được cái lỗ để chui vào.

“Trà ngon.”

Nam nhân nói một câu. Mãi cho đến khi tiếng bước chân đi xa, Trình Niệm Niệm mới ôm mặt ngẩng đầu lên, lúc này trong gian phòng đã không còn một ai.

Nhìn vị trí mà Tô Bình Nam đã từng ngồi qua, nữ hài đưa mắt nhìn thật lâu.

“Bọn hắn còn ở đó hay không?”

Chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi, câu này đã được lão Lowry lặp đi lặp lại không dưới mấy chục lần.

“Còn.”

Kahn, anh chàng da đen chịu trách nhiệm theo dõi cũng lộ rõ vẻ lo lắng. Hắn không nghĩ rằng việc lão đại lặp lại câu này có vấn đề gì cả.

Mấy tên khốn kiếp đó trị giá một triệu.

Nếu để cho một triệu chạy mất ngay trước mắt, không cần lão Lowry phải nổi giận, tự hắn cũng cho mình một viên đạn chết luôn cho rồi.

“Người đó có mang đến không?”

“Có.”

“Nếu trước khi người của gia tộc Corleone đến mà bọn hắn có ý định rời đi, chúng ta sẽ ra tay.”

“Đám người ở sở giao thông là lũ khốn nạn, nếu bọn hắn có trách nhiệm hơn một chút, giao thông đã không tắc nghẽn như vậy.”

Lão Lowry nóng mặt, vứt bỏ tất cả thù hận và ân oán, không ngừng chửi bới hệ thống giao thông của New York đang leo lên vị trí hàng đầu trong bảng danh sách kẻ thù của hắn.

“Lão đại.”

Sắc mặt Kahn có chút căng thẳng: “Có thể khiến cho mafia bỏ ra cái giá cao như vậy, sợ rằng chúng ta không ngăn được.”

“Có chết cũng phải ngăn bọn hắn lại.”

Lão Lowry lo được lo mất, hai mắt đỏ bừng quơ nắm đấm: “Mạng của chúng ta không đáng giá như vậy, một triệu cũng đáng để chúng ta mạo hiểm.”

Trong lúc đám người lão Lowry chờ đến phát cuồng, mười mấy chiếc xe màu đen đã lặng yên đậu ở địa điểm mà bọn hắn chỉ định.

Lão Lowry nhẹ nhàng thở ra, linh hoạt như một con thỏ bước đến nghênh đón, hoàn toàn không nhìn ra đùi phải mà ngày nào hắn cũng kêu đau đớn có vấn đề gì.

Đối phương không chỉ có người Sicilia không, bên trong còn trộn lẫn không ít gương mặt phương Đông, nhưng lão Lowry rất thông minh, không hỏi gì hết.

Sau khi xác định tình huống xong.

Bịch!

Một người phương Đông ném cái túi da căng phồng trước mặt lão Lowry, mặt không thay đổi nói: “Cảm ơn, đây là tiền giấy cũ, số không liền nhau.”

Lão Lowry tươi cười. Lúc này chính là lúc đạt đến đỉnh nhân sinh của hắn.

“Trong vòng hai mươi phút, không ai được làm phiền chúng ta. Xông vào đi, không được cho bọn hắn thời gian phản ứng.”

Tô Bình Nam nhìn đồng hồ: “Mọi người làm việc đi.”

Theo mệnh lệnh của hắn, tiếng gầm rú của những chiếc ô tô do đạp ga vang vọng khắp con phố vắng, ánh đèn pha của hàng chục chiếc xe địa hình chiếu sáng căn nhà trọ nhỏ như ban ngày.

Đối phương rõ ràng phản ứng rất nhanh, Tô Bình Nam nhìn thấy rèm cửa đang khép rất chặt che hai gian phòng mở ra một khe hở gần như cùng lúc với tiếng gầm rú vang lên.

“Muộn rồi.”

Ánh mắt Tô Bình Nam rất lạnh.

Lúc này, sáu chiếc xe địa hình cải tiến dẫn đầu lao thẳng như đạn pháo vào hai căn phòng đã xác định mục tiêu mà không hề giảm tốc độ.

“Đi chết đi.”

Đỗ Thạch xung phong nhận việc nhấn chân ga rống to. Trong lúc tăng tốc, vẻ mặt khiếp sợ của đối phương phản chiếu trên cửa sổ khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Đoàng.

Tiếng va chạm kịch liệt vang lên.

Căn nhà vốn được cải tạo từ một chiếc container đơn sơ bị xé nát như tờ giấy, sau đó là những tiếng kêu gào thảm thiết nối tiếp nhau…

Tiếng gầm rú của chiếc xe vang lên, Guy lập tức biến sắc.

Hắn và Adi đều là những người từng trải nhiều năm giữa sinh tử, phản ứng cực nhanh, gần như đồng thời khom người tìm tư thế tránh né tốt nhất, một tay sờ hông, dự định phản kích. Nhưng sự tàn nhẫn của đối phương nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, đám người phương Đông này cứ như vậy mà xông vào.

Chiếc xe tân trang nặng gần ba tấn, sức công phá kinh người, kèm theo tiếng gầm đinh tai nhức óc của động cơ, dưới quán tính và lực va đập mạnh mẽ, kết cấu tường nhà trọ vốn đơn giản ban đầu lập tức bị vỡ vụn.

Guy cảm thấy như thể mình bị nghiền nát bởi mười ngàn con tê giác, các cơ quan nội tạng của hắn ngay lập tức bị tổn thương nghiêm trọng do va chạm.

Phun ra máu tươi ngã xuống đất, hắn cố hết sức lấy ra khẩu súng lục để cho mình một viên thống khoái, nhưng sự thật lại khiến hắn có chút tuyệt vọng.

Cơn đau dữ dội do xương sườn bị gãy khiến Guy thậm chí nhấc một ngón tay cũng vô cùng khó khăn. Hắn không thở được khi nhìn một người đàn ông phương Đông cao lớn nhảy xuống xe đi đến trước mặt mình, túm tóc và ra tay tàn nhẫn. Tiếp theo, trước mặt hắn chìm vào bóng tối.

Hết chương 767.
Bình Luận (0)
Comment