Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 777 - Chương 777. Chuyện Lớn Hóa Nhỏ

Chương 777. Chuyện lớn hóa nhỏ
Chương 777. Chuyện lớn hóa nhỏ

Nam nhân đọc sách thật lâu vẫn không có động tác, cả người an tĩnh khiến nữ hài hoài nghi đối phương có ngủ gật hay không. Sau khi rón rén giúp đối phương thay nước trà xong, nàng thận trọng ngẩng đầu kiểm tra một cái.

Gương mặt nam nhân rất cường tráng, ngũ quan lập thể, chỉ là hơi quá nghiêm túc, nhìn cũng không đẹp. Mà nhìn rắn chắc quá cũng không tốt.

Nhìn một bên mặt Tô Bình Nam, Trình Niệm Niệm có chút suy nghĩ lung tung. Dáng người cường tráng của Tô Bình Nam bên trong chiếc áo mỏng khiến nữ hài liên tưởng đến hình ảnh con báo săn linh dương.

Thư sinh yếu đuối mới đẹp nhưng lại không có cảm giác an toàn. Rốt cuộc yếu đuối tốt hay là cường tráng tốt? Đầu óc nữ nhân tiếp tục phát huy trí tưởng tượng phong phú của mình.

“Động như lôi đình.”

Tô Bình Nam chậm rãi khép quyển sách lại, gật đầu với Đỗ Thạch: “Nói cho Mộ Dung Thanh Thanh biết, cứ dựa theo lời nàng mà xử lý.”

Đỗ Thạch gật đầu, sau đó rời đi.

Tô Bình Nam cầm chén trà lên, nhấp vào hơi lạnh. Nam nhân cau mày nhìn thoáng qua Trình Niệm Niệm đang thất thần, khẽ ho một tiếng.

Quả nhiên, nữ nhân đã kêu lên một tiếng sợ hãi.

Tô Bình Nam lắc đầu, chỉ chén trà trước mặt.

“Nước lạnh rồi.”

“Lão đại đã đồng ý.”

Mộ Dung Thanh Thanh đưa một điếu xì gà cho Dương Thiên Lý bên cạnh: “Không chờ cơ hội, cứ cường sát.”

“Ta đã làm xong một số chuyện rồi.”

Dương Thiên Lý nhận điếu thuốc, sau đó ngửa mặt lên trời nhả ra mấy vòng khói: “Ta đã sắp xếp mua được những tên bên ngoài, còn bên trong giao cho ngươi.”

“Ngươi làm xong rồi?”

Mộ Dung Thanh Thanh cảm thấy kinh ngạc về hiệu suất làm việc của Dương Thiên Lý.

“Nện tiền thôi.”

Dương Thiên Lý mỉm cười: “Có tiền mua tiên cũng được. Đạo lý đó ở đâu cũng phù hợp.”

“Được rồi.”

Mộ Dung Thanh Thanh đứng dậy: “Ta chờ thông báo của ngươi.”

“Ngươi không thích tiền? Hay ngại ít? Ngươi bảy ta ba được không?”

Bắp thịt trên mặt lão đại Khổng gia Khổng Phồn Khải nhăn lại vì đau lòng.

“Nhân công và phí vận chuyển hàng hóa đều là của ta.”

Nhìn Lý Thiên Cẩu cầm khẩu súng trường cũ rích đứng trong gió lạnh, hắn tiếp tục tăng giá.

Cũng không còn cách nào. Người này bướng bỉnh như một con lừa, nhưng lại nhẫn nại giống như một con sói. Đã nghĩ mọi cách để cắt nước và thức ăn, nhưng con vật này vẫn nhìn chằm chằm vào nơi này hàng ngày, khiến hắn không thể làm bất cứ điều gì.

Một số hợp đồng sắp sửa đến hạn. Để đền bù tổn thất, hắn đã nén giận đưa ra điều kiện này.

Lý Thiên Cẩu chậm rãi lắc đầu. Bởi vì đứng cả ngày nên hai chân có chút tê dại.

“Ngươi đúng là…”

“Ta chưa từng thấy qua người nào giống như ngươi.”

Khổng lão đại nhìn đối phương râu ria xồm xoàm và ánh mắt kiên định, biết nói thêm gì nữa cũng không có tác dụng, chỉ có thể tức giận thở ra một hơi rồi quay người rời đi.

“Ngươi đã từng thấy qua người như vậy bao giờ chưa? Mẹ nó, hắn hoàn toàn không phải người.”

Khổng lão đại hùng hổ lên xe, thông báo cho hai anh em trên xe kết quả vừa nãy.

“Đại ca, nếu hắn không phải người thì biến hắn thành quỷ thôi.”

Khổng lão tam dáng người vạm vỡ nhất dữ tợn nói: “Một dao giết chết hắn.”

“Làm thế nào để giết chết hắn?”

Khổng lão đại cũng là Hỗn Thế Ma Vương: “Người ta là nhân viên nhà nước, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện. Nếu không thì chúng ta sớm…”

“Pháp không trách chúng.”

Không lão tam nhe răng cười: “Có nhiều người dựa vào ngọn núi này mà sống, ai cũng đừng hòng tránh. Mỗi người một dao cũng đủ đâm chết hắn. Ngày nào cũng ôm cây súng rách hù dọa người khác.”

“Đến lúc đó, tất cả mọi người đều ra tay, tùy tiện tìm một lý do cho hắn, chuyện lớn hóa nhỏ thôi.”

“Nói cụ thể một chút đi, dùng vũ lực như thế nào.”

Khổng lão đại hạ thấp giọng xuống, trong xe thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của mấy người.

Gió trên núi thật lớn.

Sau khi đưa mắt nhìn anh em họ Khổng lên xe rời đi, Lý Thiên Cẩu bước nhanh ra khỏi trạm. Hắn bốc một nắm tuyết trắng nhét vào miệng, rất nhanh lạnh buốt.

Chất lỏng chảy xuống cổ vào bụng khiến tinh thần hắn phấn chấn hơn sau một ngày đói khát.

Mùa đông cũng rất tốt, ít nhất còn có tuyết ăn khi khát. Lý Thiên Cẩu đứng dậy. Lúc này hắn không biết một vụ ám sát đã bắt đầu kéo màn.

Hạ quốc là ban ngày, còn Tinh Điều quốc đã là đêm khuya.

Trong lúc ba anh em Khổng gia còn chưa bắt đầu kế hoạch giết Lý Thiên Cẩu, tập đoàn Cẩm Tú đã ngang nhiên phát động cường sát Ninh Tiểu Ninh.

Hiện thực không phải phim truyền hình, cũng không có nhân vật phản diện chết vì nói nhiều hoặc ngươi đến ta đi, sau đó tình tiết máu chó phát sinh.

Ngươi muốn giết ta, ta nhất định sẽ giết ngươi trước. Dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải một kích trí mạng. Tô Bình Nam cho rằng bóp chết mọi nguy hiểm từ trong trứng nước mới là lựa chọn chính xác nhất.

Khi màn đêm buông xuống, tập đoàn Cẩm Tú bắt đầu toàn lực tiến hành.

“Tiểu tử, ngươi không mang giày đi đường sao? Tại sao ta không nhìn thấy chút vết bẩn nào?”

Joe Troy chỉ vào đôi giày chữ A của Potato Neb, cười mắng: “Không phải ngày nào ngươi cũng lau nó mấy lần chứ?”

Neb mỉm cười, ánh mắt mọi người như lửa nóng.

Trong quần thể của bọn hắn, sở hữu một cặp AJ mới nhất là một điều đáng mơ ước, thậm chí bọn hắn có thể giết người và phóng hỏa vì nó. Đây không phải cường điệu.

Bởi vì đôi giày này là phần thưởng mà Neb nhận được vì sự dũng cảm trong lần tấn công người Ailen vừa rồi. Đương nhiên cũng có một ít tiền mặt, nhưng đôi giày này không thể nghi ngờ là phần thưởng tốt nhất. Điều đó có thể thấy được qua số lần hắn lau chùi mỗi ngày.

“Để ta nói cho mọi người một việc.”

Joe Troy nhìn các đồng bạn của mình. Lần trước, số tiền mà hắn bỏ ra khiến cho càng ngày càng có nhiều người theo hắn. Ngoài ra, Rich, người thay thế Tim cũng đã dần dần giao quyền cho hắn, cho nên tổ chức của hắn bắt đầu được hình thành.

“Một cửa hàng Nike sẽ được mở gần công viên, những đôi giày trong đó sẽ được tặng miễn phí mỗi tháng dựa trên đóng góp của các ngươi. Bởi vì ông chủ rất hài lòng với biểu hiện của các ngươi lần trước, đây là phần thưởng mà các ngươi xứng đáng có được.”

Đám thiếu niên tuổi còn chưa lớn lập tức hoan hô cả lên.

Hết chương 777.
Bình Luận (0)
Comment