Nữ tử đã tham gia điều hành trang web trong khoảng thời gian này, lúc đầu nàng không hiểu làm thế nào mà cái thứ để xem tin tức này lại được nam nhân của nàng xem trọng như vậy.
Cảm giác đọc báo rõ ràng tốt hơn mới đúng.
Chưa kể đến việc dùng số tiền có thể khiến nàng sống thảnh thơi cả đời ra đầu tư, còn gửi cả luật sư và kế toán đắt đỏ tới đây, mà công việc của bọn hắn thoải mái căn bản không đáng để tiêu tốn nhiều tiền như vậy.
Nhưng diễn biến tiếp theo đã phá vỡ sự hiểu biết của nữ tử về tiền bạc.
Với việc mở rộng trang web, tất cả các loại tư bản, các nhà đầu tư mạo hiểm đã nghe tin tức về tương lai, mức giá mà họ đưa ra ngày càng trở nên thái quá.
Ninh Khả lặng lẽ nhẩm tính, theo lời kể của nam nhân hói đầu đến từ Sequoia Capital (*), nàng hình như, hình như sắp phát tài rồi đúng không?
(*)Sequoia Capital là một công ty đầu tư mạo hiểm của Mỹ. Công ty có trụ sở chính tại Menlo Park, California và chuyên đầu tư vào giai đoạn hạt giống, giai đoạn đầu và giai đoạn tăng trưởng vào các công ty tư nhân trong các lĩnh vực công nghệ.
"Ngươi biến thành người mê tiền từ lúc nào thế?"
Tô Bình Nam cười nói: "Chúng ta đã lâu không gặp nhau, có biết nên làm gì không?”
Giọng nói ấm áp của nam nhân khiến Ninh Khả đỏ mặt, ngẩng đầu lên, hơi thở như lan.
"Đi khách sạn đi, ở nhà có người.”
…
Có người cẩm y ngọc thực, tận hưởng hết sự dịu dàng, trong khi những người khác đang vật lộn trên lằn ranh sinh tử.
Thế giới luôn lạnh lùng và tàn nhẫn.
Lúc này Tô Bình Nam không biết rằng mình sẽ có một cuộc gặp gỡ với một nhân vật nhỏ bé ở một nơi không biết là nơi nào, càng không biết người này sẽ mang đến cho Cẩm Tú những thay đổi rất lớn.
Lão Di Lặc thở dài khi thấy cánh tay rót rượu của mình run run. Hắn già thật rồi, chưa nói đến súng ống, ngay cả bát đũa cũng không cầm chắc được.
Hắn đã chú ý đến động tác một tay bắt cướp của Lý Thiên Cẩu vừa rồi, một thanh niên rất mạnh mẽ, lão Di Lặc thừa nhận rằng khi còn trẻ hắn cũng không thể làm được nhanh như vậy.
Lão Di Lặc cảm thấy thương tiếc cho cái chết của Lý Thiên Cẩu một chút, nhưng cũng không cảm thấy hối tiếc.
Con đường do chính hắn lựa chọn.
Do ngay từ đầu thanh niên không thể xuống tay nên hắn phải chịu hậu quả là bị đánh chết. Từng trải qua hiểm ác và từng nhìn thấy sinh tử, lão Di Lặc đã trở nên cực kỳ lạnh lùng với mọi thứ.
Nâng chén rượu lên, lão Di Lặc rót trên mặt đất ly rượu thứ nhất: “Tiểu tử, đi đường thuận lợi.”
"Đùng! Đoàng!"
Những tiếng súng đột ngột vang lên đinh tai nhức óc. Ngay cả đất trên cầu cũng bị chấn động, rơi vào trong ly rượu của lão Di Lặc khiến cho chất lỏng đã được tản mát ra trở nên đục ngầu.
Lão Di Lặc thay đổi sắc mặt, trong lòng thoáng hiện lên một chút kinh ngạc.
"Sao có thể như thế được?"
Đó là tiếng súng, hắn có thể nghe thấy. Nguyên nhân khiến lão Di Lặc biến sắc không phải vì tiếng súng, mà là do khoảng cách giữa hai lần bắn quá ngắn.
Một nửa nhịp thở, cũng là ít hơn hai giây. Điều này khiến cho lão Di Lặc khẳng định đây là một tay chơi súng lão luyện lâu năm. Hắn biết kiểu dáng của khẩu súng trường cổ lỗ đó, quen đến không thể quen hơn. So với kho vũ khí bị bỏ hoang ở Hải Đông Thanh núi Bạch Sơn, người ta làm hàng nháy hàng này nhiều nhất.
Sau này Sharps trang bị súng trường và là một trong những khẩu súng lâu đời nhất. Nó được sản xuất vào thế kỷ trước, xem chừng có lẽ còn già hơn cả Lý Thiên Cẩu. Nó hoàn toàn làm bằng thủ công, có nghĩa là muốn hoàn thành một lần bắn phải hoàn thành một loạt hành động như vậy.
Kéo chốt, nạp đạn, kéo chốt lại, ngắm bắn, cuối cùng bóp cò.
Lão Di Lặc nhớ tới khi còn trẻ tốc độ bắn nhanh nhất là nửa nhịp thở, nhưng nên nhớ, đó chỉ là tốc độ bắn một phát. Nếu bắn liên tiếp hai phát, hắn không chỉ lặp lại động tác trên mà còn phải thực hiện thêm một bước dỡ đạn nữa.
Quan trọng nhất, lão Di Lặc biết rằng Lý Thiên Cẩu bây giờ là chỉ có một tay.
Một tay.
Hắn đã tận mắt chứng kiến bàn tay trái của Lý Thiên Cẩu bị đánh thành hình thù kỳ dị như thế nào.
"Không thể nào."
Cả đời chưa bao giờ nể phục ai, lão Di Lặc thể hiện sự nhanh nhẹn hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của mình, trong nháy mắt hắn đã xông ra ngoài.
Quả nhiên lão Di Lặc đoán đúng.
Lý Thiên Cẩu bây giờ đang cầm súng một tay, tay trái của hắn đã hoàn toàn tê liệt, không có một chút cảm giác nào. Chuỗi hành động vừa rồi hoàn toàn là bản năng sau rất nhiều lần luyện tập.
Đại đội trưởng cũ đánh giá hắn chính xác, ở lĩnh vực chiến đấu, hắn là một kỳ tài hiếm có. Chỉ cần có súng trong tay, hắn như trở thành một con người khác.
Rung vai, vung súng.
Toàn bộ hành động được thực hiện trong một lần, hắn thậm chí còn không cố ý nhắm, hắn bóp cò. Không giống như lần trước, lần này hắn không chần chừ thêm nữa.
Thời thơ ấu, hắn đã chết một lần từ miệng sói, lại một lần ở chiến trường, đây là lần thứ ba, hắn không sợ chết, bây giờ không có cái gọi là kiên trì, bây giờ Lý Thiên Cẩu chỉ có một ý niệm.
Hắn không thể cứ chết như thế này, chỉ cần cố một chút giết hết bọn hắn.
Khang Phấn Hoa ngã xuống đất và không ngừng khóc lóc, van xin lộn xộn. Nữ nhân với khuôn mặt đẫm nước mắt, chật vật như một con chó, không biết Lý Thiên Cẩu đã khó khăn đến mức nào để có thể bắn vào bàn tay trái của nàng bằng một phát súng vừa rồi. Bây giờ nàng chỉ có sợ hãi, lại cố hết sức cầu khẩn đối phương buông tha cho mình.
Lão Lưu nằm ngửa trên mặt đất không chút sức sống. Lý Thiên Cẩu không giết Khang Phấn Hoa vì hắn nghĩ rằng nữ nhân đó không đáng chết, hắn cũng không chút lưu tình người đã khởi xướng.
Một phát súng trúng ngay giữa lông mày.
"Huynh đệ Khổng gia ở đâu?”
Giọng nam nhân trầm và khàn, cả người Lý Thiên Cẩu bê bết máu, trong mắt Khang Phấn Hoa giống như một ác quỷ.
"Lên núi, bọn hắn phải gấp gáp đi làm. Bên ngoài thúc giục gấp gáp, thẩm thẩm thật xin lỗi ngươi.”