Kiều Kiều đã tự mình tính ra một khoản.
Bán một tấm đá xanh tập đoàn Cẩm Tú thu được bao nhiêu lợi nhuận?
Đá vụn, bảy mươi đồng.
Toàn bộ viên đá có giá khoảng một trăm đồng.
Nếu như không có lượng hàng xuất thật lớn, doanh thu của Nguyên liệu đá Cẩm Tú thậm chí sẽ không nằm trong top mười của tập đoàn.
Nhưng vào nhà máy chế biến thì sao?
Sau khi loại bỏ bùn, phân chia quy cách và làm thành đá phiến, lợi nhuận của xưởng chế biến còn nhiều hơn cả Cẩm Tú.
Kiều Kiều hiểu rằng nếu muốn lập thành tích thì phải làm được việc này. Ban đầu, ý tưởng xây dựng một nhà máy chế biến không phải là không có, nhưng nhanh chóng đã bị Kiều Kiều gạt bỏ.
Giao thông không thuận lợi.
Các công ty kia đã chiếm vị trí đắc địa với giao thông thuận tiện ở huyện Trường Dương, chi phí đầu tư vào việc xây dựng một con đường lại quá cao.
Việc mua lại đã được thảo luận nhiều lần, mặc dù sáu bảy nhà máy chế biến đã hình thành quy mô cũng không dám từ chối dứt khoát, nhưng thái độ trốn tránh trách nhiệm của bọn hắn đã giải thích tất cả.
Thiên Nam đại kiến thiết, nguồn cung cấp đá của nàng không được dừng lại. Vì một khi dừng lại thì đó không phải là chuyện kinh doanh mà là vấn đề chính trị, ảnh hưởng quá lớn.
Sau này, Kiều Kiều – Hắc Quả Phụ của Cẩm Tú bắt đầu lộ diện.
Ngươi không bán nhà máy à?
Ừ vậy thì chúng ta hợp tác, ta lấy thương hiệu của ta, còn ngươi gia công.
Lúc ban đầu, những người này còn hoài nghi, Cẩm Tú tuân theo tất cả các quy tắc. Hơn nữa đơn đặt hàng rất lớn, mỗi lần mua đều đặt cọc lớn, thanh toán cuối cùng không bao giờ bị thiếu.
Sau một vài tháng hợp tác, cả hai bên có vẻ khá hài lòng, mấy nhà máy cũng đã an tâm.
Sau đó Cẩm Tú bắt đầu lộ răng nanh.
Cơ sở đầu tiên mà Kiều Kiều gặm nhấm chính là nhà máy chế biến đá Lực Dã có quy mô lớn nhất do bộ Khai thác Gia công đá của huyện Trường Dương hậu thuẫn, Kiều Kiều bắt đầu liên tục tăng đơn hàng, đồng thời dùng chiêu tăng giá lên, rút ngắn thời gian giao hàng của đối phương. Đối phương đồng ý.
Bởi vì cho dù là ai đi chăng nữa thì đây cũng là một ngành kinh doanh có thể kiếm lời mà không mất tiền, hoặc là cơ hội tốt để mở rộng thực lực của mình.
Ông chủ cũng rất cứng rắn. Hắn kiên trì bám vào những đơn hàng dài vô tận này. Sau đó, bắt đầu tăng cường đầu tư, thiếu vốn thì vay thế chấp đất đai và nhà xưởng, thêm dây chuyền sản xuất và thuê thêm công nhân.
Thời gian đầu, hắn thực sự kiếm được rất nhiều tiền, sau khi hoàn thành một vài đơn hàng, quy mô nhà xưởng, dây chuyền sản xuất, thậm chí số lượng công nhân ký hợp đồng của hắn đã lên đến đỉnh điểm. Đúng lúc này, đơn đặt hàng của tập đoàn Cẩm Tú đột nhiên biến mất.
Ngày hôm qua ông chủ vẫn còn tự mãn đột nhiên thấy mình phải đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan là phá sản trong một sớm một chiều, bởi đơn giản là đồng vốn của hắn không đủ khả năng chi trả lãi vay cao và chi phí vận hành nhà máy.
Lúc này, Kiều Kiều xuất hiện và đưa ra mức giá có thể cho hắn toàn thân rút rui.
Ông chủ gật đầu đồng ý. Nhưng danh xưng Góa Phụ Đen đã dần lưu truyền.
Kiều Kiều vẫn làm theo ý mình.
Sau khi chiếm được nhà máy đầu tiên có quy mô lớn nhất, nàng đã tận dụng quyền kiểm soát của Nguyên liệu đá Cẩm Tú đối với các mỏ nguyên liệu phát huy ưu thế đến đỉnh điểm.
Nguyên liệu đá Cẩm Tú bắt đầu cuộc chiến giá cả với những người còn lại.
Làm thế nào những người còn lại có thể đánh bại Nguyên liệu đá Cẩm Tú được tập đoàn Cẩm Tú hậu thuẫn? Dưới sự chèn ép không tiếc vốn liếng của Kiều Kiều, từng nhà từng nhà đã chịu thua.
Cho đến nay, Kiều Kiều đã giúp tập đoàn Cẩm Tú thống trị ngành đá ở Thiên Nam.
Trong khi Kiều Kiều đang đắc ý thể hiện sự khôn khéo và khả năng của mình trước mặt bạn bè thì Tô Định Bắc gọi đến.
“Nhị ca muốn ngươi đi Tấn Châu, nhưng ngành đá vẫn là do ngươi phụ trách.”
Tô Định Bắc đã nói rất rõ ràng: “Ở Cẩm Tú, sân khấu để ngươi thể hiện năng lực vẫn còn lớn lắm…”
…
Ninh Khả và Giang Ảnh đã có một bữa ăn kỳ lạ nhất trong cuộc đời.
Ba người, bốn món.
Trong góc của phòng khách và phòng bếp có một vài nam nhân lực lưỡng khuôn mặt vô cảm đứng đó. Giang Ảnh không biết Ninh Khả ăn uống ra sao, dù sao mình cũng là con kỳ đà khó xử và sợ hãi.
Tô Bình Nam vốn dĩ không đồng ý với một trận chiến lớn như vậy, nhưng Đỗ Văn Hải nóng nảy đưa ra một danh sách gồm những lý do không thể bác bỏ với Tô Bình Nam.
Hắn không thể chịu đựng thất bại một lần nữa.
Vì không thể chủ động tấn công, hắn lo lắng rằng việc thăm dò sẽ gây ra những cuộc đọ súng không cần thiết, như vậy chỉ có thể phòng thủ thay vì kiên nhẫn. Dù sao cũng đã để Ninh Khả dùng lý do khác báo cảnh sát, chỉ cần đợi cho tập kích lần trước qua đi, hắn đã hiểu đủ sâu về tập đoàn Siena. Hắn nghĩ rằng sau khi đối phương thất bại lần nữa thì rất có thể lần tới bọn hắn sẽ sử dụng vũ khí hạng nặng.
Tất cả mọi người đồng ý với lý do này.
Không ai có thể đoán được sự điên rồ của tên lùn Joaquin Guzman. Tuy rằng Tô Bình Nam cho rằng khả năng hắn trực tiếp động thủ không lớn, dù sao đối phương muốn kiếm tiền, ngân hàng và sòng bạc trong tay mình đều là thứ bọn hắn mơ ước, nếu không thương lượng một lần, đối phương sẽ không trực tiếp ra tay. Nhưng Đỗ Văn Hải không dám liều mạng cá cược.
"Giữ tiền."
Tô Bình Nam ăn chậm rãi, thậm chí là rất nhẹ nhàng. Điều này hoàn toàn khác với cảm giác mà hắn dành cho Giang Ảnh vừa rồi.
"Không có gì."
Ninh Khả dịu dàng giúp Tô Bình Nam gắp thức ăn: “Ta cố ý học dựa theo khẩu vị chỗ các ngươi, dù sao chỗ các ngươi khẩu vị mặn.”
Nhìn Ninh Khả dịu dàng như nước, khóe miệng Giang Ảnh giật một cái. Cảm giác sợ hãi dần biến mất theo thời gian, nhưng sự tò mò về nam nhân lại lấp đầy toàn bộ não nàng.