"Ca.”
Khuôn mặt xinh xắn của Tô An Tây đã đông lạnh đến đỏ bừng, đẩy cửa ra, kèm theo gió lạnh.
"Sao ngươi đến đây?" ”
Tô Chấn Đông ngạc nhiên và vui mừng: “Đưa ta trở lại Thiên Đô, ở đây mãi ta chết mất.”
Tô An Tây lắc đầu: “Nhị ca không nói lời nào, không ai dám đưa ngươi trở về.”
"Hắn đã trở lại?"
Sắc mặt Tô Chấn Đông lập tức tái nhợt.
"Không."
Tô An Tây cẩn thận giúp Tô Chấn Đông dọn giường xong mới ngồi xuống bên cạnh hắn.
"Cho tới bây giờ gia đình cũng không biết ngươi biến thành bộ dạng này, Định Bắc nói với ba mẹ ngươi hỗ trợ công ty đi công tác, bọn hắn cũng không vui vẻ lắm. Nhưng mà tẩu tử hình như đến một chút.”
"Ôi, lão nhị ai cũng không quản được hắn, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn. Ta thật sự là oan uổng, ngươi nói xem hắn đây là vì sao?"
Sự xuất hiện của Tô An Tây khiến Tô Chấn Đông bắt trúng đài, hắn bắt đầu đỏ mắt than thở, đến đoạn xúc động hắn còn rơi nước mắt vài cái, cả người đau khổ khôn tả.
"Hôm qua ta đã có một giấc mơ."
Thay vì an ủi Tô Chấn Đông như hắn mong đợi, Tô An Tây lại nói về một chủ đề khác.
"Ta mơ thấy nhị ca không còn nữa, Định Bắc cũng biến mất."
Giọng của Tô An Tây nghiêm túc chưa từng có: “Ta phải làm sao đây?"
Tô Chấn Đông ngạc nhiên.
"Mỗi người chúng ta đều khác nhau.”
Tô An Tây chậm rãi nói: "Nhưng người của chúng ta đều mang dòng máu của Tô gia."
Trong suy nghĩ của nàng, đại ca Tô Chấn Đông, bản chất là nhát gan và lương thiện, nhưng hắn cứ bất an với hiện trạng. Nhị ca Tô Bình Nam tham vọng đáng kinh ngạc, hắn kiêu ngạo, mạnh mẽ sẽ không cúi đầu trước bất cứ điều gì. Tô Định Bắc thì cao ngạo, trừ Tô Bình Nam ra, nàng coi hầu hết tất cả mọi người như con kiến, nhưng còn bản thân mình thì sao? Chỉ muốn trở thành một người bình thường an ổn.
Nàng chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, có một người chồng lương thiện, có một cô con gái xinh đẹp đáng yêu bên cạnh là mục tiêu lớn nhất trong cuộc đời nàng.
Nhưng giấc mơ hôm qua đã đánh thức nàng.
Nếu nhị ca không còn nữa thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu Định Bắc biến mất?
Điều khiến Tô An Tây ngạc nhiên chính là câu trả lời trong lòng nàng.
Nàng sẽ dùng tính mạng và máu thịt để bảo vệ vinh quang mà nhị ca và tứ muội để lại, sợ là nàng một chút cũng không quyến luyến loại cuộc sống này. Điều này làm cho nàng rốt cục hiểu được, thì ra trong máu Tô An Tây nàng cũng có đã tâm và sự cuồng vọng của Tô gia.
…
Lão Hùng luôn là một người rất vui vẻ và tốt bụng trong ấn tượng của tất cả những ai quen biết hắn.
Cho dù khi nào gặp hắn, hắn vẫn luôn tươi cười sáng lạn, kể cả khi bị ai đó trêu chọc quá lố thì hắn cũng không bao giờ tức giận với ai.
Tất cả mọi người đánh giá hắn là một người tốt.
Gần đây, dường như lão Hùng đã già đi hai mươi tuổi. Đầu tóc bạc trắng và khuôn mặt hốc hác khiến một số người quen thoạt nhìn không thể nhận ra.
Tuổi già mất con đã hoàn toàn đánh bại lão Hùng.
Nữ nhi suốt ngày kêu gào thay đổi thế giới đã không còn nữa. Mọi chuyện diễn ra triệt để đến nỗi đôi vợ chồng già thậm chí còn không biết nữ nhi mình chết ở đâu, mỗi lần nghĩ nữ nhi mình có thể là hồn ma lẻ loi ở góc trời kia khiến hắn rất đau lòng.
Khi nữ nhi đề nghị được làm điều mình muốn làm trong đời, nhìn khung cảnh chưa từng thấy trong đời, hắn đã bật khóc, dù rất không nỡ nhưng hắn vẫn không ngăn cản.
Nữ nhi đã chịu đựng đủ rồi, ý nguyện cuối cùng phó mặc cho nàng. Đây là suy nghĩ thực sự của hắn.
"Hùng đại gia, có người đang tìm."
Lão Hùng đang chầm chậm rảo bước với mớ rau vừa mua ở chợ, miệng không ngừng lẩm nhẩm để xem mình định mua gì.
Gần đây cũng không biết làm sao, lão Hùng cảm thấy trí nhớ của mình đột nhiên kém đi, hắn cần phải suy nghĩ nhiều lần những việc nhỏ như đi chợ, nếu không khi ra ngoài sẽ quên mất mình đang muốn làm gì.
"Có người tìm ta à?"
Lão Hùng chậm rãi ngẩng đầu, giọng vẫn yếu ớt: “Là ai?
"Ta không biết. Nhưng rất là khí thế. Hai ba chiếc ô tô đang đậu ở dưới lầu nhà ngươi. Thương hiệu ô tô đó nghe nói một chiếc giá…”
Có vẻ như lãnh đạo khu dân cư này hơi bị kích thích bởi những chiếc xe, nhưng lão Hùng lại tỏ ra thờ ơ và tiếp tục chậm rãi đi về phía trước. Sau khi con gái, chết, hắn không còn hứng thú với những thứ này nữa.
"Hùng tiên sinh có phải không?"
Như vị lãnh đạo nói, ở dưới nhà có mấy chiếc ô tô đang đậu. Những chiếc xe màu đen bóng loáng màu sơn như đàn piano và những nam nhân mặc vest đứng xung quanh đều cho thấy sự giàu có của người đến.
"Là ta.”
Ông lão từ từ dừng lại.
Sau đó lời nói tiếp theo của nam nhân khiến lão Hùng nghe như sét đánh: “Ta là bạn của con gái ngươi. Theo di nguyện của nàng, ta đã mang tro cốt của nàng về".
Tô Bình Nam nhìn ông lão đang run rẩy toàn thân vì kìm nén cảm xúc, ra hiệu cho Đỗ Cửu đưa chiếc hộp tro cốt và cuốn nhật ký hắn đã lật xem.
"Khi ra đi nàng có đau đớn không?"
Lão Hùng cố tỏ ra mạnh mẽ, giọng nói khàn khàn khô khốc.
"Nàng đã chết dưới cực quang, không có gì hối tiếc."
Tô Bình Nam xoay người lên xe bỏ đi.
…
Tiểu Hồng Bào về lại Thiên Đô.
Tin tức lan truyền gần như khắp giới chính trị và kinh doanh của Thiên Nam, không phải vì bọn hắn tin tức linh hoạt, mà khi Tô Bình Nam vừa quay lại ngay lập tức đã làm chuyện khiến toàn bộ Thiên Nam khiếp sợ.
Hắn đã cho nổ tung tất cả các nhà máy trong khu phát triển mà Cẩm Tú mới xây dựng.
Khu khai phá đầy bụi bặm bay lượn, Tô Bình Nam vô cảm trong suốt quá trình. Khi sáu tòa nhà bị san bằng với một tiếng động lớn, nam nhân vỗ bụi trên người rồi lên xe và bỏ đi khỏi đám đông.
Trong gần nửa tiếng đồng hồ, Tô Bình Nam không nói một lời, nhưng tất cả mọi người có mặt đều biết có người sắp gặp xui xẻo.
Những người có tâm đang nỗ lực tìm kiếm tin tức.
Ban lãnh đạo Cẩm Tú đã đưa ra câu trả lời, rất đơn giản, chỉ có một vài từ.
Chất lượng không đạt tiêu chuẩn.