Nói đến Quách Quang Diệu, lão Trương còn nợ đối phương một ân tình lớn.
Người này rất hào sảng, rất thích kết giao bạn bè. Lão Trương còn thông qua quan hệ cầu xin người ta giúp cháu gái của mình vừa mới tốt nghiệp đại học sư phạm sắp xếp công việc, lúc ấy còn cố ý mang theo chút lễ tạ ơn, đối phương từ chối nhận lấy, chỉ để lại một câu: “Nếu Trương thúc coi trọng ta, như vậy nhất định ta sẽ cố gắng hết sức.”
Trong khi lão Trương cho rằng không có hy vọng gì, kết quả đã xuất hiện. Cô cháu gái đã đạt được ước nguyện của mình, nàng đã nhận được công việc của mình ở trường trung học số 4 Ô thành, không thể không nói Quách Quang Diệu làm rất tốt.
Lão Trương biết mình không có tác dụng gì, mới đầu còn hơi nghi hoặc vì sao đối phương lại làm như vậy, sau đó còn nhờ người mang một ít thuốc lá và rượu đến, Quách Quang Diệu vẫn từ chối.
Chỉ bảo người chuyển tới một câu.
"Trương thúc để ý đến Cẩm Tú, như vậy chính là bạn bè. Bạn bè giúp đỡ lẫn nhau không cần phải quá khách sáo.”
Từ đó về sau, phàm là tập đoàn Cẩm Tú có gì cần thông qua hắn điều tra, cho tới bây giờ lão Trương chưa từng từ chối. Hắn cũng biết hơi không ổn, nhưng hắn cảm thấy rằng món nợ ân tình phải được hoàn trả.
…
"Biết vì sao ta gọi các ngươi đến không?”
Tô Bình Nam gõ vào mặt bàn, sắc mặt hơi lạnh lùng.
Mọi người lắc đầu.
"Tô Chấn Đông đã thông qua các ngươi làm những chuyện gì, hãy nói rõ cho ta biết, ta muốn nghe lời nói thật.”
Quách Quang Diệu là người đầu tiên đứng dậy.
“Nam ca, ta có trách nhiệm với chuyện của Đông ca, lúc đầu hắn tìm ta đều là chuyện nhỏ, ta lập tức giúp đỡ hắn.”
"Bây giờ ta không phải truy cứu trách nhiệm của ai, ta muốn biết quá trình.”
Tô Bình Nam ngắt lời Quách Quang Diệu, mắt chuyển hướng sang Tiểu Trang: “Ngươi nói trước.”
"Bốn chuyện.”
Trang Tử Cường đứng dậy: “Việc đầu tiên là hắn giúp một công ty nhỏ xóa nợ, đối phương là Đỗ lão tam ở Lâm Hải. Hai bên xảy ra mâu thuẫn, Đông ca tìm đến ta.”
"Chuyện thứ hai là giúp một người đi biển móc nối quan hệ, hắn có lô hàng xảy ra vấn đề.”
Theo như từng người một kể lại, Tô Bình Nam sắc mặt trầm xuống từng hồi, chuyện của Tô Chấn Đông cũng không lớn. Đơn giản là giúp đỡ người bình thường hoặc làm người trung gian đứng giữa chiếm đa số, nhưng trong lúc vô tình dựng ra và thiếu những món nợ nhân tình mới là chỗ khiến hắn tức giận nhất...
Tập đoàn Cẩm Tú luôn luôn xem trọng danh tiếng, Tô Bình Nam làm việc kín đáo, có thể nói là như đi trên băng mỏng. Nhưng dù thế nào cũng không ngờ Tô Chấn Đông lại giao tiếp rộng như vậy, rước về cho hắn một đống nợ nần hồ đồ.
Trong văn phòng tất cả mọi người dè dặt nhìn lão đại của mình. Bọn hắn đi theo Tô Bình Nam lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy lão đại tức giận như thế.
"Tính ra chưa?”
Tô Bình Nam nhìn Văn Tiểu Địch đang thống kê: “Bao nhiêu?”
"Tính ra rồi.”
Văn Tiểu Địch cất giọng giòn giã: “Khoản đầu tiên là hai phẩy bảy triệu. Đây là lãi hắn giúp người ta trả hết cho những công ty cho vay đó."
"Khoản thứ hai là hắn nợ Thiên Hương Lâu cùng với mấy địa điểm giải trí khác, hẳn là sáu trăm ba mươi nghìn.”
"Tổng cộng là..."
Văn Tiểu Địch ngẩng đầu: “Sáu triệu năm trăm bảy mươi bốn nghìn ba trăm hai mươi bảy.”
"Rất tốt.”
Tô Bình Nam tức giận bật cười: “Xem ra mặt mũi Tô lão đại rất đáng giá nha.”
Thấy Tô Bình Nam rõ ràng đang cực kỳ tức giận, sắc mặt đám Tô Văn Văn đều có vẻ thấp thỏm.
"Các ngươi làm ta rất thất vọng. Mỗi người các ngươi tự đi xử lý những chuyện này đi.”
Tô Bình Nam xoa huyệt thái dương đau nhức, giọng trầm xuống: “Mặc kệ Tô Chấn Đông hoang đường cỡ nào, nhưng những thứ này chắc chắn sẽ tính trên đầu ta. Như vậy ân thì nên trả, oán cũng nên đòi.”
Tô Bình Nam luôn luôn nghiêm khắc, rất có quy tắc.
Ngày thường mặc dù có dạy dỗ cũng đều là phong cách thiết huyết, đây là lần đầu tiên nghe thấy từ "thất vọng" từ miệng hắn, điều này khiến mọi người vô cùng kinh ngạc.
Trong mắt những kẻ trung thành kiệt ngạo này, thà Tô Bình Nam chửi bới hoặc trừng phạt cũng tốt hơn thất vọng.
"Nam ca.”
Quách Quang Diệu sắc mặt đỏ bừng: “Là ta sai rồi.”
Sau lời xin lỗi của hắn, Lục Viễn và những người khác đồng loạt cúi đầu, bầu không khí trong cả văn phòng như đóng băng.
"Nếu thật sự đắc tội đến mức không thể vãn hồi, như vậy lập tức giải quyết tận gốc.”
Tô Bình Nam khôi phục bình tĩnh: “Không để lại hậu hoạn.”
Lời nói của Tô Bình Nam cũng tương đương với kết thúc sự việc. Rồi thì người dưới chỉ biết làm theo. Những người khác đều ổn, chỉ có Quách Quang Diệu đang phát sầu.
Tô Chấn Đông quanh năm đi lại ở Thiên Đô, Ô thành, Phong thành, ở khu vực này bạn bè nhiều nhất, gút mắc cũng là sâu nhất. Văn Tiểu Địch đưa cho Quách Quang Diệu một xấp tư liệu điều tra thật dày khiến hắn mặt nhăn mày nhó.
"Có chuyện gì vậy? Mặt mày ủ rũ, có muốn ta giúp hay không?”
Ra khỏi toà nhà Cẩm Tú, Tô Văn Văn gọi Quách Quang Diệu.
"Không có gì.”
Quách Quang Diệu nhận lấy điếu thuốc mà Tô Văn Văn đưa cho, bỏ vào miệng: “Không nhìn thì không biết, vừa nhìn đã hoảng sợ. Đông ca quả thật rất biết giày vò.”
"Làm nghiêm túc đi.”
Sắc mặt Tô Văn Văn hơi nghiêm túc.
Hắn và Quách Quang Diệu, Dương Thiên Lý, ba người có quan hệ tốt nhất, ngày thường tuy rằng mỗi người một nơi nhưng vẫn duy trì liên lạc, sợ Quách Quang Diệu còn mơ mơ màng màng, cho nên cố ý đuổi theo.
"Biết rồi, ta biết phân biệt nặng nhẹ mà.”
Nhìn thấy biểu cảm trịnh trọng của Tô Văn Văn, Quách Diệu cũng trở nên nghiêm túc.