Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 81 - Chương 81: Sơn Ca

Chương 81: Sơn ca Chương 81: Sơn ca

Tô Bình Nam cũng không có chờ lâu, trên tiệc rượu, hắn chỉ uống ba ly. Sau đó mật đàm với Vương Quang một hồi thì trực tiếp rời đi.

Không có ai biết ngày đó, trong nửa giờ ngắn ngủi, Tô Bình Nam đã nói cái gì với Vương Quang, chỉ là sau ngày hôm đó nửa tháng, Cục Giao Thông ở huyện Trường Dương liên hợp với bộ môn địa chất đột nhiên ban hành một loạt tiêu chuẩn an toàn của nhà máy đá xanh.

Tô Văn Văn lập tức báo cáo vấn đề an toàn của tất cả nhà máy đá xanh, ngoại trừ Vật liệu xây dựng Cẩm Tú.

Tô Bình Nam vừa lộ ra răng nanh thì sẽ không cho người khác bất cứ cơ hội nào.

Khi đám sâu bông trong Trường Dương còn chưa kịp phản ứng thì kích thứ hai đã tới.

Trong bộ môn thực hiện tứ thông nhất bình ở tỉnh Thiên Nam, Tô Bình Nam vẻ mặt nghiêm túc, tình cảm dạt dào.

"Công ty Cẩm Tú là xí nghiệp ở tỉnh Thiên Nam, có nghĩa vụ và nghĩa bất dung từ ủng hộ tỉnh Thiên Nam xây dựng công trình cơ sở. Ta đại biểu công ty Cẩm Tú tuyên bố, trước khi công trình thứ nhất của tứ thông nhất bình thời kỳ thứ nhất kết thúc, ta tuyệt đối không chủ động xin kết toán tài chính."

Tô Bình Nam vừa nói xong, sắc mặt người phụ trách mấy nhà máy đá khác lập tức trở nên khó coi, đều hung hăng nhìn chằm chằm Tô Bình Nam.

Tô Bình Nam tiếp tục phát biểu: "Từ hôm nay trở đi, tất cả đá vụn và đá lớn của Vật liệu xây dựng Cẩm Tú đều giảm xuống một đồng."

Ra khỏi phòng họp, sắc mặt mấy người Hồng gia khó coi, vây quanh Tô Bình Nam.

"Tiểu Hồng Bào, tướng ăn của ngươi quá khó coi."

Hồng gia dằn cơn giận xuống.

"Ngươi cho là Cẩm Tú có thể một tay che trời?"

Một hán tử khác mặt mũi tràn đầy dữ tợn, ánh mắt lạnh như băng, trong giọng nói đầy vẻ bất mãn.

Tô Văn Văn và Đỗ Cửu không chút khách khí đẩy mấy người ra, cung tiễn Tô Bình Nam lên chiếc Rolls-Royce hấp dẫn ánh mắt của người khác đó.

Cửa sổ xe chậm rãi quay xuống, lộ ra vẻ mặt kiệt ngạo của Tô Bình Nam.

"Khi ta nhập cuộc, các ngươi không cho, ta tự mình tới lấy."

Tô Bình Nam lạnh lùng để lại một câu nói, trong mắt lộ rõ vẻ máu lạnh, hắn giơ ngón cái lên, bốn ngón tay nắm lại, chậm rãi làm một động tác cắt yết hầu trên cổ.

Cửa sổ xe chậm rãi dâng lên, biển số xe A08888 từ từ đi xa, mấy người Hồng gia liếc nhìn nhau, đều phát hiện sự hồi hộp trong mắt đối phương.

Vẫn là Tiểu Hồng Bào quen thuộc đó, vẫn là diễn xuất kiệt ngạo tàn ác, đây là tính cách của Tô Bình Nam. Cho dù hắn đã kiếm được bao nhiêu tiền, có thế lực lớn như thế nào, vĩnh viễn không thay đổi.

Hồng gia lắc đầu, nói: "Ta già rồi, không có ý định tranh giành. Thời kỳ thứ nhất kết thúc, tối thiểu cũng cần sáu tháng, áp lực tài chính quá lớn. Nếu như Tiểu Hồng Bào đưa ra giá cả phù hợp, ta sẽ ra tay."

Mấy người còn lại đều im lặng không nói, trơ mắt bị cướp từ trên tay như vậy, bọn họ có chút không cam tâm.

Một người trong số đó hung ác nói: "Thường Sơn bị phán bệnh tâm thần, sẽ được thả ra. Bệnh tâm thần giết người thì không phạm pháp!"

Bao gồm Hồng gia, mấy người đều mở to hai mắt nhìn: "Không phải là ngươi muốn điên chung với người điên đó chứ, ta thấy ngươi điên thật rồi."

"Không phải ta điên mà là ta sợ nghèo."

Đại Phi mặt mũi tràn đầy dữ tợn, hung dữ nói, cũng không quay đầu lại, rời đi.

Đêm khuya, ánh trăng như nước.

"Thường Sơn? Là cái tên giết người trên đường cái?"

Tô Bình Nam ánh mắt bình tĩnh, nhìn Hồng gia ngồi ngay ngắn đối diện.

"Đúng, có thêm tin tức này, ba khu nhà máy đá của ta, ngươi cho giá đi.” Hồng gia cười tủm tỉm nói, mấy lão nhân trong giang hồ không có ai đơn giản, một khi hạ quyết định thì Hồng gia lui rất gọn gàng.

Tô Bình Nam gật đầu, dùng tay chấm chút nước trà, viết một con số lên bàn.

Sắc mặt Hồng gia trở nên vui mừng, liên tục gật đầu, Tô Bình Nam mỉm cười bưng trà không nói.

Sau khi Hồng gia rời đi, Đỗ Cửu nghi ngờ nói: "Thường Sơn là ai?"

"Một người điên, giết người trên đường, ba chết bảy thương. Kết quả lại bị phán là bị bệnh thần kinh thả ra, ha ha."

Tiếng cười của Tô Bình Nam rất lạnh.

Sát ý chợt lóe lên trong mắt Đỗ Cửu, khoa tay làm một cái động tác cắt cổ, nói: "Ta đi."

Tô Bình Nam lắc đầu: "Không phải hắn điên sao? Ta cũng muốn xem xem hắn điên tới cỡ nào."

Trong vòng ba ngày, hai mươi bảy cái nhà máy khai thác đá được bán cho Cẩm Tú, chỉ còn lại bảy cái nằm trong tay Đại Phi. Trong lúc nhất thời, bảy cái cuối cùng sẽ thuộc về ai trở thành vấn đề hấp dẫn đối với mọi người.

Trong trí nhớ mọi người, hình như chỉ cần là mùa đông thì Thường Sơn sẽ mặc một cái áo khoác quân đội màu xanh.

"Sơn ca, chuyện chính là như vậy, bây giờ Tiểu Hồng Bào có tiền, hung ác, huynh đệ nhiều, ta phải nhờ vào ngươi."

Đại Phi nói rất chân thành.

"Chia cho ta phân nửa cũng là vì Tiểu Hồng Bào này?"

Mặt Thường Sơn rất đặc biệt, khóe miệng của hắn luôn run rẩy, nhìn cực kỳ dữ tợn.

"Đúng, Sơn ca, hắn xuất hiện sau khi ngươi bị bắt, người này vừa xuất hiện thì đã cực kỳ hung ác, trong khoảng thời gian ngắn, hắn làm ra sự nghiệp lớn, bây giờ hắn đã là cái này ở Ô Thành."

Nói xong, Đại Phi vươn ngón tay cái.

Ánh mắt Thường Sơn đục ngầu, ồ một tiếng, không nói nữa, sau đó ngủ thiếp đi.

Bình Luận (0)
Comment