Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 821 - Chương 821: Quyết Định

Chương 821: Quyết định Chương 821: Quyết định

Chương Lực nhìn cấp dưới trở về báo cáo tình hình, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Nếu hôm nay không tìm thấy người kia thì rất có thể sẽ xảy ra một chuyện tồi tệ mang tính tập thể, hắn không gánh nổi trách nhiệm này.

"Tìm kỹ chưa?"

"Tìm kỹ lắm rồi."

Một cảnh sát già run rẩy nói, vươn hai tay rét tím tái ra: "Trong xe ngoài xe, buồng lái cốp xe đều kiểm tra một lượt. Chỉ cần là chỗ có thể giấu người, chúng ta đều lật tung, tay sắp đông cứng luôn rồi."

Chương Lực nhếch môi nở nụ cười, vỗ mạnh vào vai đối phương: "Vất vả rồi, trách nhiệm của mọi người rất lớn. Ngươi biết không, đừng nói là các ngươi, ngay cả ông chủ Cố cũng đứng trong gió tuyết hơn nửa tiếng, miệng khô khốc luôn, không tốt hơn các ngươi là bao."

"Các lãnh đạo rất sốt ruột. Nếu ta tìm được tên kia thì tốt..."

Lưu Kiến không nghe rõ câu tiếp theo, nhưng ý nghĩ ma quỷ kia lại dấy lên trong lòng hắn.

"Mở rộng phạm vi ra năm kilomet. Có đôi khi con người ta đang trong trạng thái kích động hoặc rơi vào tuyệt cảnh sẽ bộc phát sức mạnh mà người thường chúng ta không thể tưởng tượng được. Ta cảm thấy mở rộng phạm vi nhất định sẽ tìm được tên này."

Cảnh sát già đề xuất ý kiến.

"Được, mọi người vất vả chút, nhất định phải kiểm tra cẩn thận."

Chương Lực ra quyết định: "Mọi người lập tức xuất phát."

"Đội trưởng Chương, có một chuyện."

Lưu Kiến không đi ngay, mà gọi Chương Lực đang vội vàng đi báo cáo tình hình cho Cố Thanh Tùng lại.

Lão Vương đứng bên cạnh chợt biến sắc, sau đó thản nhiên kéo tên trẻ trâu thuộc khu vực quản lý của mình. Nhưng Lưu Kiến chỉ liếc nhìn lãnh đạo trực tiếp của mình một cái, vẫn không dừng lại.

"Chuyện gì?"

Chương Lực dừng bước, nhìn người trẻ tuổi tướng mạo nho nhã trước mặt.

"Mấy chiếc xe của tập đoàn Cẩm Tú cũng đang ở trên đường, có điều bọn hắn..."

Lưu Kiến nói rất nhỏ. Sau khi tóm tắt xong tình hình, hắn quay đầu lại thì thấy lão Vương nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp như nhìn một thằng ngốc.

"Ta biết rồi."

Chương Lực không tỏ ra hào hứng như trong dự đoán của Lưu Kiến, mà nhìn hắn đầy ẩn ý: "Làm tốt lắm, cẩn thận tỉ mỉ là tố chất cần thiết trong ngành chúng ta."

"Ngươi lập tức đi kiểm tra đi, ta sẽ xử lý chuyện này."

Chương Lực đi rồi, lúc này trong chiếc lều dựng tạm chỉ còn lại hai người là lão Vương và Lưu Kiến.

"Tiểu tử được lắm!"

Lão Vương cười khẩy, sau đó xoay người rời đi.

...

Chiếc xe tải gắn cẩu cuối cùng chậm rì rì lái khỏi hiện trường. Con đường sắp thông, nhưng sắc mặt Cố Thanh Tùng không tốt hơn là bao.

"Tìm được người chưa?"

"Vẫn chưa. Đã mở rộng phạm vi tìm kiếm ra năm kilomet, vẫn đang tìm kiếm. Gió tuyết quá lớn, rất nhiều tài xế không chú ý tới tình hình bên ngoài. Vả lại tuyết lớn như vậy, dù chú ý cũng không nhìn thấy."

Chương Lực trả lời: "Các đồng chí phụ trách kiểm tra đi chưa được mười phút thì đã rét không chịu nổi, tiến độ rất chậm."

Hiện tại không thể dìm chuyện này xuống được nữa, thôn Lưu Gia có cả đống người, bọn hắn im lặng đứng giữa đường quốc lộ trong bão tuyết, chặn kín đường đi. Cảnh sát đã điều đình mấy lần, nhưng đối phương chỉ nói một câu: "Các ngươi không bắt được người, chúng ta sẽ không đi, chết rét thì thôi."

Nhất là mẹ của nữ hài kia, tâm trạng cực kỳ kích động.

"Đã điều tra chưa?"

"Tra rồi."

Chương Lực do dự một lát, cuối cùng vẫn nói ra. Tên ngu ngốc kia nói trước mặt nhiều người như vậy, mình buộc phải báo cáo lên trên.

"Một đồng nghiệp tuyến dưới nói là gặp phải đoàn xe của Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú. Bởi vì một số nguyên nhân nên không lục soát kỹ xe của bọn hắn. Nhưng ta cho rằng người kia không ở trên xe."

Chương Lực giải thích: "Bọn hắn lái xe việt dã, hung thủ không thể nào lên xe của bọn hắn."

"Tô Bình Nam?"

Cố Thanh Tùng bọc mình trong áo khoác quân đội dày, vẻ mặt hơi kỳ lạ: "Sao hắn lại ở đây?"

"Nghe nói là đi Ô thành."

Chương Lực trả lời, sau đó ghé sát vào tai Cố Thanh Tùng nói: "Theo anh chàng phụ trách điều tra báo lại, hắn cảm thấy có gì đó bất thường. Hắn suy đoán có lẽ Quách Quang Diệu - giám đốc chi nhánh Ô thành của Cẩm Tú đang ở trên xe của Tô Bình Nam. Ta không thể quyết định, muốn xin chỉ thị của lãnh đạo. Chuyện này phải xử lý thế nào?"

Lão Vương đi ra ngoài lều, gió lạnh gào thét khiến hắn bình tĩnh lại.

"Ngu ngốc!"

Lão Vương vẫn luôn khôn khéo lần đầu tiên mắng đồng nghiệp của mình dữ như vậy.

Hiện giờ hắn như bị gác trên đống lửa, đắc tội cả hai bên. Liệu Cẩm Tú có cho rằng hắn bị quỷ ám đi mật báo không? Cho dù đối phương không nghĩ như vậy, nhưng mình đã tận mắt chứng kiến hành động của tên trẻ trâu kia, vậy mình có nên mật báo không?

Làm vậy phải gánh chịu trách nhiệm và mạo hiểm rất lớn.

Lão Vương tìm một chiếc xe tải chắn gió, sau đó châm thuốc lá, vẻ mặt trầm tư.

Lão Vương khác Lưu Kiến, hắn biết rõ Quách Quang Diệu đang ở trên chiếc xe đó.

Bởi vì lúc Đỗ Thạch lên xe, trong khoảnh khắc cửa xe mở ra, hắn nhìn thấy một sườn mặt mơ hồ.

Người đó chính là Quách Quang Diệu.

Nhưng hắn rất thông minh, giả vờ không nhìn thấy. Có lẽ Tô Bình Nam biết hắn đã phát hiện ra nên mới nói câu cuối cùng kia.

"Mọi người là bạn bè, hi vọng ngươi quý trọng tình hữu nghị giữa chúng ta. Tình hữu nghị này sẽ mang đến cho ngươi niềm vui bất ngờ lớn lao."

Lão Vương hiểu ẩn ý của Tô Bình Nam.

Vì vậy hắn dụi mắt, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Gió thổi đau mắt, ta không nhìn rõ."

Đây là điểm thứ nhất.

Lại thêm hắn và đám Lý Bản dưới trướng Quách Quang Diệu qua lại thân thiết, bình thường vẫn luôn giữ quan hệ tốt với tập đoàn Cẩm Tú. Nếu không thì hiện giờ công ty sơn của em trai hắn sao có thể làm ăn phát đạt như vậy?

Thế mà tên trẻ trâu kia chỉ mới nghi ngờ đã bóc trần sự việc, lẽ nào hắn không biết sợ sao? Hay là hắn ngây thơ cho rằng có thể lập công lớn, sau đó thăng quan tiến chức?

Cái rắm ấy!

Không nói những cái khác, lão Vương thừa biết con của Chương Lực vào đại học Thanh Mộc bằng cách nào, hơn nữa dự án cải tạo khu ổ chuột của ông chủ Cố đều do một tay tập đoàn Cẩm Tú đảm đương, bọn hắn sẽ không chọc giận Tô Bình Nam.

Nghĩ tới đây, lão Vương đã đưa ra quyết định.

Bình Luận (0)
Comment