Hắn biết mình đang phải đảm nhận những gì.
Lúc đến đây, Tô Bình Nam đã nói rất rõ ràng với Quách Quang Diệu. Tập đoàn Cẩm Tú muốn vươn lên dẫn đầu ở đất nước này, trở thành tài phiệt hàng đầu có khả năng ảnh hưởng đến tình hình chính trị thì phải có đủ hai điều kiện sau.
Đầu tiên là phải có vốn của Tinh Điều quốc.
Về điểm này, ngân hàng quốc tế Bạch Tú được đăng ký tại Wall Street có cổ phần của gia tộc Corleone có thể đáp ứng được.
Thứ hai, những người ra mặt phải là người của Bổng Tử quốc.
Điều này là do tính bài trừ sắc tộc kỳ lạ của Bổng Tử quốc quyết định. Sự tự ti và kiêu ngạo của đất nước này đã ngấm vào máu của người dân ở đây. Dù là để bịt mồm người dân, những kẻ làm lãnh đạo cũng phải là người trong nước. Nếu không, lòng tự trọng mạnh mẽ của đất nước này sẽ dấy lên một con sóng lớn.
Tô Bình Nam có thể cho phép Đinh Thanh giàu có, cũng có thể chịu đựng để Đinh Thanh nắm quyền, nhưng bản chất dã tâm của hắn đã quyết định rằng, hắn chỉ có thể giao vị trí quan trọng như vậy cho Quách Quang Diệu mà hắn tin tưởng.
...
Ván bài của Sở Hán Văn đã kinh động đến ông chủ của các sòng bài lớn nhỏ. Thoáng chốc, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào tên đến từ nội địa đang vô cùng đắc ý ở khu giải trí Hoàng Kim Long.
Đã đến hiệp thứ mười ba rồi.
Hoa Linh Tử trong phòng đã được thay ba lần. Bởi vì trong một canh bạc lớn như vậy, các vị khách cần phải tỉnh táo một cách tuyệt đối, và hương thơm của loài hoa này có thể đảm bảo nhu cầu này của khách đến chơi.
Trên chiếc bàn hình bầu dục xanh đậm, Sở Hán Văn mỉm cười nhàn nhã, trước mặt là thẻ đánh bạc xếp chồng như núi.
Nhưng trái với vẻ mặt của hắn, nhân viên tính tiền trong bộ đồng phục màu xanh lam lại có vẻ mặt nghiêm túc, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi.
Sở Hán Văn quá may mắn.
Tối nay số của hắn khá đỏ, cả đường đều vô cùng nhàn nhã.
Trong những ván bài sinh tử thế này, chơi như vậy đúng là chết người mà.
Phi tỷ đã sớm mất đi vẻ tao nhã sang trọng thường ngày, hai mắt cũng trở nên đỏ ngầu. Sắc mặt của Băng Nha Câu bên cạnh cũng cực kỳ khó coi, hút hết điếu này đến điếu khác.
Một ăn hai mươi.
Sở Hán Văn đã cược bảy lần, tiền lời trên bàn của hắn là một ngàn sáu trăm vạn, còn tiền lời dưới bàn đã đạt đến con số đáng kinh ngạc ba tỷ hai ngàn vạn.
Tất cả camera trong căn phòng tráng lệ này đều được cố định trên tay của Sở Hán Văn, ghi lại một cách chân thực mọi chuyện đang xảy ra.
“Cược.”
Sở Hán Văn đặt một chồng thẻ đánh bạc lớn lên chỗ đặt cược, vẫy tay: “Mở bài.”
“Nhà cái sáu điểm, người chơi tám điểm.”
Giọng nói của người chia bài có chút run rẩy: “Người chơi thắng.”
“Yes!”
Sở Hán Văn nắm chặt tay, xoay người kéo Mai Hiểu Âu mặt mày vô cảm đang đứng dậy ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Ngồi xuống, ngươi là may mắn của ta.”
“Được.”
Ở đây, khách hàng là thượng đế, bất kể là thắng hay thua. Mai Hiểu Âu nở một nụ cười ngọt ngào: “Ta sẽ ở bên ngươi.”
“Con mẹ nó.”
Vào lúc mở bài, Băng Nha Câu đã nhìn thấy kết quả lập tức nổi giận mắng một câu. Trò bắt đáy này chỉ có hai người làm nhà cái.
Một là hắn và Doãn Phi, hai là lão hổ nổi tiếng Phi Cơ của Cảng thành.
Năm ngàn vạn tiền đặt cọc của Phi Cơ đã chuyển vào tài khoản rồi, nhưng nếu bây giờ đối phương thu tay lại, bọn hắn sẽ phải chịu tổn thất cực lớn.
Hắn không biết căn cơ của Phi Cơ dày bao nhiêu, vậy nên hiện tại hắn đang vô cùng sợ hãi.
“Mời Diệp lão đến đây.”
Phi tỷ dập điếu thuốc More chỉ mới hút một hơi, nhẹ giọng nói với lão Mao: “Hãy nhờ hắn nhìn giúp một cái.”
…
Hào Giang rất nhỏ, vậy nên Diệp lão đến rất nhanh.
Trước đây Diệp lão đã từng làm mưa làm gió, nhưng bây giờ cũng đã đến tuổi xế chiều. Lăn lộn trong giang hồ giống như ngắm ngươi đẹp vậy, không thể nào nhìn thấy bọn hắn lúc về già. Hắn không biết đã bao lâu rồi mình chưa trở lại nơi khiến mình lưu luyến không quên này.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên cánh cửa sang trọng của khu giải trí Hoàng Kim Long một lúc lâu, sau đó mới chậm rãi bước vào căn phòng bên trong.
“Sao vậy? A Phi.”
Sau khi gật đầu chào hỏi với Băng Nha Câu, lão Diệp mới nhìn về phía Phi tỷ, trong mắt hắn ngập tràn cảm xúc. Cô bé ngây thơ hồn nhiên đi sau lưng hắn ngày nào, giờ đã trở thành một phú bà rồi, chả trách mình lại già đi nhiều như vậy.
“Diệp thúc, ngươi giúp ta nhìn thử người này xem. Vận may của hắn rất mờ ám.”
Doãn Phi điềm đạm nói, nàng rất kính trọng Diệp thúc.
“Hắn gian lận sao?”
Diệp lão cau mày: “Bây giờ vẫn có người dám giở thủ đoạn như vậy sao? Không muốn sống nữa ư?”
“Không phải.”
Phi tỷ rời khỏi vị trí, chỉ vào Sở Hán Văn đang đánh cược trên màn hình: “Chỉ là vận may của hắn quá tốt, tốt một cách bất thường.”
“Đặt cược bao nhiêu?”
Diệp lão hỏi, hắn nhìn thoáng qua số thẻ đánh bạc trên bàn không đủ để khiến những người này lo lắng đến như vậy.
“Một ăn hai mươi.”
Băng Nha Câu xen vào: “Hàng lần này là do A Phi làm cái.”
“Thật khó lường.”
Diệp lão cảm thán một câu. Mặc dù hắn đã lớn tuổi nhưng khả năng tính nhẩm của hắn vẫn còn rất tốt. Hắn có thể lập tức biết được số tiền khổng lồ bằng những tấm thẻ đánh bạc ở trên bàn.
“Thanh long hút nước.”
Diệp lão nhìn ba ấm trà trên bàn đánh bài cười nói: “Tên này cũng sành sỏi đấy.”
Lão Mao lập tức nghiêng người về phía trước: “Có phải vấn đề ở chỗ này không? Có cần bảo phục vụ đi vào lật đổ ấm trà của hắn không?”
Diệp lão thu lại ánh mắt lạnh lẽo, im lặng không nói gì. Thay vào đó, vẻ mặt của Băng Nha Câu bên cạnh đã trở nên hung tợn: “Bị ngu à, lão Mao! Bây giờ ngươi vào làm loạn, tên khốn đó không chơi nữa thì sao?”
Lão Mao cười mỉa.
“Chuyển camera đến mặt hắn rồi phóng to lên.”
Diệp lão nói, Phi tỷ lập tức bảo những người bên dưới làm theo.