Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 844 - Chương 844: Bưng Bát Mì Mà Dám Nói Chuyện Tiền Tỷ

Chương 844: Bưng bát mì mà dám nói chuyện tiền tỷ Chương 844: Bưng bát mì mà dám nói chuyện tiền tỷ

“Mì canh cá chính cống.”

Nơi Tô Bình Nam chọn rất hẻo lánh, quán mì cũng không lớn, chỉ có sáu bảy bàn bốn người đơn giản. Cảnh vật ở đây cũng rất bình thường, dưới đất vứt đầy giấy ăn của khách, nhưng bên trong lại chật kín người.

An mập đẩy cửa vào, vừa nhìn đã thấy hai người Tô Bình Nam và Lục Viễn mặc áo khoác màu rằn ri, hắn lập tức nở một nụ cười.

“Ngồi đi.”

Tô Bình Nam mỉm cười ra hiệu, sau đó chào hỏi chủ quán ăn: “Cho ta nhiều ớt.”

An mập nghe lời ngồi xuống, cẩn thận dùng giấy ăn lau mặt bàn dính đầy dầu mỡ...

“Đã bao lâu rồi ngươi chưa ăn ở nơi như thế này?”

Tô Bình Nam lên tiếng. Hắn nhìn ra được An mập không quen khi ở đây.

“Không lâu.”

An mập cười gượng.

“Ta cho ngươi xem một thứ, chúng ta hãy hợp tác để lấy nó.”

Tô Bình Nam mỉm cười, đưa cho An mập một tập tài liệu: “Đổi lại, ngươi phải đãi bữa này.”

An mập kinh ngạc nhận lấy, mới đọc được mấy trang thì tái mặt.

“Đây là mấy tòa nhà thương mại của Sở Hán Văn?”

Hắn là tay lão làng trong giới làm ăn của Thiên Nam, đương nhiên chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra tài sản này là của ai.

“Sắp không phải là của hắn nữa rồi.”

Tô Bình Nam cười lạnh một tiếng: “Ngươi nhiệt tình đãi ta ăn mì như vậy, đương nhiên ta phải báo đáp ngươi rồi.”

Nghe thấy lý do thoái thác, đổi trắng thay đen của Tiểu Hồng Bào, An mập lập tức hiểu ý của đối phương.

Tên này đúng là kẻ tàn nhẫn nhất ở Thiên Nam.

An mập hiểu ý lập tức toát mồ hôi lạnh.

Vốn dĩ hắn vẫn luôn tò mò, Tiểu Hồng Bào sẽ đối phó với Sở Hán Văn đã ngáng chân mình thế nào.

Hắn vẫn luôn chú ý đến chuyện này. Nhưng Sở Hán Văn rất thông minh, hắn đã sớm biến mất không một dấu vết. Cộng thêm việc sau lưng Sở Hán Văn có ông chủ Thường, hắn còn tự hỏi không biết Tiểu Hồng Bào có nuốt trôi nổi cục tức này hay không.

Nhưng bây giờ kết quả đã rất rõ ràng.

Tiểu Hồng Bào muốn đối phương tán gia bại sản. Đó là chưa kể cái tên xảo quyệt như hồ ly này còn muốn kéo mình vào cuộc, chống lại ông chủ Thường.

“Ta có thể nói không đãi ngài ăn mì được sao?”

An mập hiểu ra mọi chuyện, nhanh chóng hạ quyết tâm. Hắn cười khổ nhìn Tô Bình Nam đang húp mì trước mặt, nói với giọng điệu rất chân thành.

“Tô tổng, ngài càng ngày càng đáng sợ.”

Mì rất nhanh đã được mang lên, An mập cũng không nói chuyện nữa.

Đúng là hắn có hơi đói, lập tức gắp một miếng lớn, sau đó nuốt xuống.

“Mùi vị rất ngon.”

Vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt An mập.

“Chủ quán này cũng kỹ tính, nước lèo được nấu từ cá chép, còn bỏ thêm cả xương lươn.”

Tô Bình Nam ăn rất nhanh, hắn đặt bát đũa xuống rồi chậm rãi nói: “Dấm cũng là loại thượng hạng. Không phải lúc nào cũng ăn mấy món đắt đỏ kia mới là ngon.”

“Nói đúng lắm.”

An mập rất thích mùi vị ở đây, hắn thích ăn mặn, càng ăn thì trên đầu càng đầm đìa mồ hôi.

“Nhưng mà Tô tổng, khi nào ngài mới trở lại bình thường?”

An Mập mạp cũng đặt đũa xuống. Hắn đã từng thấy Tô Bình Nam gióng trống khua chiêng rất nhiều lần, đột nhiên trở nên khiêm tốn như vậy khiến hắn có chút khó hiểu.

“Cái chết của Quang Diệu đã nhắc nhở ta một điều.”

Ánh mắt của Tô Bình Nam như vực sâu không đáy: “Vậy nên trong kế hoạch lật đổ này, ta muốn mọi người tuyên bố từ bỏ.”

An mập không nói gì, ánh mắt trở nên nghiêm túc.

“Người đủ thực lực để chia miếng bánh này không quá năm người. Ta sẽ chịu thiệt thòi một chút, ta sẽ làm mọi việc, mọi người sẽ cùng nhau chia lợi nhuận.”

Tô Bình Nam đưa một điếu xì gà cho An mập: “Đương nhiên chúng ta phải cùng nhau chịu rủi ro. Nếu các ngươi chịu làm, vậy thì ông chủ Thường sẽ trở thành một tên cô độc, không thể tạo nên sóng gió gì.”

Nói xong, Tô Bình Nam nghiêng người về phía Lục Viễn bật lửa châm điếu xì gà, chậm rãi phả ra một làn khói xanh: “Lợi nhuận trong chuyện này đủ để các ngươi mạo hiểm.”

“Ta làm.”

An mập được quan tâm mà lo sợ, châm điếu xì gà trong tay Lục Viễn, sau đó tranh thủ nói: “Từ lúc tên rác rưởi Sở Hán Văn bán nguyên liệu kém chất lượng cho ta, ta với hắn đã sớm không còn gì rồi.”

Dừng lại một chút, sự thận trọng của An mập cho phép hắn tiếp tục nói: “Nhưng trước hết ta phải nói rõ với mọi người, Tô tổng ngài là người chủ trì.”

“Không cần.”

Tô Bình Nam từ chối: “Ta chỉ muốn tòa nhà cũ nằm ở khu vực trung tâm thành phố, các ngươi tự chia phần còn lại đi. Ta sẽ không xuất hiện, phân chia thế nào tùy vào ngươi.”

“Cũng được.”

An mập gật đầu: “Nhưng phải lấy danh nghĩa của Tô tổng ngài, nếu không mọi người sẽ không tụ họp lại đâu.”

“Được.”

Tô Bình Nam đứng dậy: “Ngươi làm việc rất đáng tin, ta sẽ chờ tin tức của ngươi.”

“Phải rồi.”

Tô Bình Nam dừng bước: “Mọi chuyện phải được làm một cách dứt khoát. Đôi lúc ngươi nên hiểu đạo lý đánh rắn không chết sẽ bị nó cắn ngược lại.”

“Ta hiểu.”

Cuối cùng An mập cũng xé bỏ chiếc mặt nạ tươi cười của mình, nói với giọng điệu u ám: “Những thứ có giá lên đến hàng tỷ thế này, chẳng ai mềm lòng được đâu.”

Ba người rời đi, trên bàn ăn thô sơ chỉ còn lại ba cái bát sạch trơn. Nam nhân bên cạnh nhìn bạn mình cười nói.

“Ta cứ nghĩ mình uống nhiều mới chém gió. Mấy tên này ăn mì mà chém gió còn hơn cả ta, bưng bát mì mà dám nói chuyện tiền tỷ.”

Người bạn cũng tỏ vẻ đồng ý.

Vậy nên bọn hắn không hề ngờ rằng, một trận địa chấn trong giới thượng lưu của Thiên Đô đã bắt đầu từ dăm ba câu của hai người vừa rồi.

Bình Luận (0)
Comment