Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 846 - Chương 846: Bọn Ta Chờ Tin Tốt Của Ngươi

Chương 846: Bọn ta chờ tin tốt của ngươi Chương 846: Bọn ta chờ tin tốt của ngươi

Ông chủ Thường không biết có một cơn bão đang kéo tới nên nghĩ rất đơn giản. Nếu con chó không nghe lời, cứ đánh một trận là được.

Cắt khoản vay mà Sở Hán Văn vẫn luôn tơ tưởng chỉ là bước đầu tiên. Bước thứ hai, ông chủ Thường định giao dự án mà hắn đang thực hiện cho người khác, sau đó dùng những thủ đoạn khác trừng phạt hắn.

Nếu hắn vẫn không nghe lời... Trên mặt ông chủ Thường sẽ lộ ra vẻ tàn nhẫn.

“Ngươi nói cái gì?”

Bộ phim Hổ Môn Tiêu Yên cuối cùng cũng đóng máy. Ngay khi Trương Đồng cảm thấy cuối cùng mình cũng thoát khỏi biển khổ, tạm thời có thể nghỉ ngơi một lúc, thì nhận được tin tức như sét đánh giữa trời xanh.

“Quang Diệu ca chết rồi sao?”

Sắc mặt Trương Đồng trở nên khó coi, cầm điện thoại trong tay đứng bật dậy: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Dáng vẻ hồn bay phách lạc của hắn khiến mấy vị diễn viên gạo cội đang uống rượu và thảo luận với hắn ngạc nhiên.

Con người làm gì, ông trời đều biết.

Quả thực là Trương Đồng đã rèn luyện và trưởng thành hơn rất nhiều. Ít nhất là trong mắt những diễn viên gạo cổ từng đóng chung với hắn, tên hậu bối này đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.

Đầu tiên, những lúc cần tiêu tiền sẽ không keo kiệt. Trương Đồng đã đóng góp rất nhiều để bộ phim này được quay thuận lợi.

Thứ hai, hắn nói chuyện rất có trách nhiệm, giải quyết vấn đề nhanh chóng và dứt khoát, làm việc cũng rất công bằng.

Bởi vì có ấn tượng tốt, nên mấy vị lão làng có địa vị trong giới giải trí đã động lòng trước đề nghị mà Trương Đồng đã nhắc đến trước đây.

Một công ty điện ảnh và truyền hình có vốn tư nhân 100%.

Bọn hắn có quan hệ, còn Trương Đồng thì có vốn.

Bọn hắn thấy việc quản lý điện ảnh truyền hình trong nước càng ngày càng buông lỏng, mấy thanh niên ở Thịnh Kinh đều làm ăn nên làm ra, mấy lão già bọn hắn nói không ghen tị là nói dối.

Hơn nữa, bộ phim cũng đã hoàn thành, mọi người sẽ có hướng đi riêng của mình, vậy nên buổi nói chuyện thân thiết này vô cùng cần thiết.

Vậy nên mới có cảnh ba người bọn hắn tụ tập trong một nhà hàng nhỏ thế này.

Đạo diễn Tạ có địa vị rất cao, cộng thêm bộ phim lần được sản xuất ở quy mô lớn, vậy nên các diễn viên chính đều có danh tiếng.

Bào An Quốc - một diễn viên gạo cội của học viện Hý kịch trung ương, đã giảng dạy được hai mươi năm, có quan hệ rất thân thiết với đài truyền hình Hạ quốc.

Lâm Liên Côn - phó viện trưởng của nhà hát nghệ thuật nhân dân là một trong những nhân vật quyền lực nhất trong giới kịch nói.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy sắc mặt Trương Đồng thay đổi rõ rệt, Bào An Quốc quan tâm hỏi.

“Không có gì.”

Vẻ mặt Trương Đồng nhanh chóng trở lại bình thường, hắn miễn cưỡng cười nói: “Chúng ta tiếp tục, tiếp tục.”

Thấy hắn không muốn nói nhiều nữa, mấy người này cũng là cáo già đương nhiên sẽ không nhắc đến nữa, mà chuyển sang chủ đề chính.

“Giám đốc Trương, ta đồng ý với ý kiến của ngươi. Giới điện ảnh của Hạ quốc chắc chắn có triển vọng phát triển rất lớn, nhân lúc mấy lão già bọn ta còn có chút tiếng nói, phải làm càng sớm càng tốt.”

Khi Lâm Liên Côn nói, hắn đã lung lay trước mức lương cao ngất mà Trương Đồng đã hứa. Thấy mình sắp phải về hưu, con trai cần vay một số tiền để lập gia đình, còn đám thanh niên do lưu manh cầm đầu lại đang phất lên, muốn tiếng có tiếng muốn lợi có lợi, sao hắn có thể không động lòng.

“Được.”

Trương Đồng gật đầu: “Được rồi, thầy Bào có ý kiến gì không?”

Bào An Quốc do dự: “Ta là giáo viên, không được phép có cấp phó, nhưng ta có thể giúp đỡ. Hàng năm, những đạo diễn mới và mầm non giải trí tốt nghiệp học viện có thể giúp các ngươi làm trung gian.”

“Thầy Bào yên tâm đi, gia nghiệp của Cẩm Tú chắc chắn sẽ làm được. Đến lúc đó, công việc nghèo nàn đó có hay không cũng không quan trọng.”

“Đúng vậy, lão Bào. Ngươi nổi tiếng, cũng thích diễn xuất, sao lại không dứt khoát thử một phen?” Lâm Liên Côn ở bên cạnh thuyết phục: “Cứ kiếm tiền vài năm trước, diễn không được thì trở về cũng không muộn.”

“Được.”

Tập đoàn Cẩm Tú rất chịu chi, Bào An Quốc vẫn luôn quan sát đối phương làm cách nào để xây dựng Hoành Điếm rách nát kia. Đương nhiên hắn không nghi ngờ về những lời này, suy nghĩ vài phút rồi gật đầu xem như đồng ý.

“Ta có chuyện phải quay lại Thiên Đô trước. Ba vị lão sư hãy quay lại Thịnh Kinh làm một bản báo cáo trước.”

Trương Đồng quyết định quay lại Thiên Đô.

Lão đại vẫn luôn không có hứng thú với điện ảnh truyền hình, hơn nữa Quách Quang Diệu đã xảy ra chuyện, vậy nên vì tình hay vì lý, Trương Đồng đều phải lập tức quay về.

“Vậy bọn ta chờ tin tốt của ngươi.”

Mấy diễn viên gạo cội này không hề biết hành động vô hình này của bọn hắn sẽ gây ra những ảnh hưởng to lớn gì đến giới điện ảnh của Hạ quốc. Lúc này, tất cả tâm trí của bọn hắn đều đang hướng về mức lương hàng năm cao đến bảy con số do Tập đoàn Cẩm Tú đưa ra.

Dòng xe chạy như mắc cửi.

Ông chủ Thường mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ, chuông điện thoại lập tức reo lên.

“Có chuyện gì vậy?”

Ông chủ Thường thích giữ uy nghiêm trước mặt cấp dưới, cho nên cố tình hạ giọng của mình xuống rất thấp.

“Sở Hán Văn xuất hiện rồi, nhưng mà...”

Thư ký Tiểu Lưu đóng vai trò là người trung gian, nói với giọng điệu run rẩy.

“Ấp úng cái gì, bảo hắn chờ ta ở chỗ cũ.”

Giọng điệu của ông chủ Thường ngày càng nghiêm khắc, hắn ghét nhất là những tên cấp dưới không dứt khoát.

“Hắn đã tự thú, mang theo những hồ sơ trúng thầu gần đây nhất của công ty hắn trong vài năm qua.”

“Hơn nữa, hắn còn chủ động giao nộp những chứng cứ hối lộ. Nội dung có rất nhiều chứng cứ liên quan đến ngài, trong đó...”

Điện thoại của ông chủ Thường tuột khỏi tay không một tiếng động.

Mà lúc này, xe của hắn đúng lúc đi ngang qua tòa nhà Cẩm Tú, cái bóng khổng lồ của tòa nhà ngược nắng bao phủ cả con phố...

Bình Luận (0)
Comment