Cạch.
Sau khi cửa đóng lại, ông chủ Thường nói: “Rốt cuộc là người có ý gì?”
“Ta không có ý gì cả.”
Vẻ mặt Tô Bình Nam bình tĩnh, thậm chí còn chậm rãi nhấp một ngụm trà trước khi nói: “Ta không quen cách làm việc trong nội bộ của ngươi, chỉ là nhặt được một thứ nên giao cho ngươi mà thôi. Nhưng ta tin ông chủ Thường sẽ xử lý nó thật tốt.”
“Được rồi, ta đi trước.”
Tô Bình Nam nhàn nhã đứng dậy: “Có quá nhiều chuyện, không quấy rầy ông chủ Thường nữa.”
Văn phòng trở nên yên tĩnh.
Ông chủ Thường hồn bay phách lạc lật từng trang tài liệu. Bên trên là vân tay của các nhân chứng quan trọng.
Không thể trốn được rồi.
Ông chủ Thường đứng dậy đi đến bên cửa sổ, châm một điếu thuốc ngắm nhìn tòa án như thường lệ, sau đó gọi điện với tia hy vọng cuối cùng.
“Tút... tút...”
Sau hai tiếng tút, điện thoại bị cúp.
Ông chủ Thường nhấc điện thoại, nhìn số điện thoại một cách nghiêm túc. Đúng vậy, đó là số của người có năng lực mà hắn một tay nâng đỡ.
“Ha ha, người còn chưa đi mà trà đã nguội rồi.”
Ông chủ Thường biết mình đã hết hy vọng thì cười khổ, sau đó mở cửa sổ ra.
Gió lạnh rít gào thổi vào phòng, hắn hít một hơi không khí lạnh giá và trong lành. Sau đó từ từ đứng bên cửa sổ, duỗi thẳng sống lưng.
Ông chủ Thường cả đời kiêu ngạo, có chết cũng không muốn mình thoi thóp trong ngục tù.
“Tô Bình Nam, ngươi thật tàn nhẫn!”
Ông chủ Thường nhảy xuống, phía sau là thư ký Tiểu Lưu sợ hãi vừa mở cửa ra...
…
Tất cả những ai có mặt hôm đó sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng lúc ấy.
Ngay lúc ông chủ Thường quyền cao chức trọng nhảy từ tầng bốn xuống, Tô Bình Nam vừa bước ra khỏi cổng lớn của tòa án.
Một tiếng động lớn và nặng nề vang lên, ở nơi cách Tô Bình Nam chưa đầy ba mét. Nam nhân quay đầu lại, nhìn ông chủ Thường cắm đầu xuống đất đã không còn hơi thở với vẻ mặt lạnh lùng. Rất nhiều người đã nhìn thấy Tô Bình Nam giống như đang mỉm cười, sau đó xoay người rời đi mà không quay đầu lại.
Sau chuyện đó, nụ cười của Tô Bình Nam đã được nhắc lại nhiều lần, không hề có ngoại lệ.
Tất cả bọn hắn đều dùng một từ để miêu tả: đáng sợ.
Điều này cũng dẫn đến kết quả mà Tô Bình Nam không ngờ tới. Sau này, khi hắn tham gia các nghi lễ hoặc yến tiệc của chính phủ, chỉ cần hắn mỉm cười, sẽ có rất nhiều người lộ vẻ sợ hãi.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Trên thế giới này, không có bức tường nào không lọt gió.
Hôm đó, Tiểu Lưu đi vào giao đồ đã tình cờ nghe được câu nói kia, câu nói cuối cùng mà ông chủ Thường đã nói ở thế giới này.
“Tô Bình Nam, ngươi thật tàn nhẫn.”
Cách miêu tả này chắc chắn đã phủ lên người nam nhân một màu sắc kỳ lạ.
Người tàn nhẫn nhất ở Thiên Nam vĩnh viễn là Tiểu Hồng Bào.
Thiên Nam chấn động.
Có thể nói ông chủ Thường là một nhân vật lớn ở Thiên Nam. Chết trong tòa án có thể nói là một vụ tai tiếng chưa từng có trong nhiều thập kỷ qua.
Tất cả các bộ phận liên quan ngay lập tức can thiệp, yêu cầu của mọi ngươi chỉ có một.
Nhanh.
Giám định phải nhanh, kết quả phải nhanh, cái gì cũng phải nhanh.
Phải giải quyết cho thật nhanh chóng, ém mọi chuyện xuống với tốc độ nhanh nhất, giảm thiểu ảnh hưởng xuống mức thấp nhất.
Người phát ngôn của các phương tiện truyền thông lớn bắt đầu đại hội phê bình.
Người ngoài ngành xem kịch hay, người trong ngành xem nội tình. Những người bình thường thì có thêm chuyện để nói sau bữa ăn, còn những kẻ có ý đồ thì sởn cả tóc gáy.
An mập gọi hai cuộc điện thoại liên tiếp để xác nhận Cẩm Tú có muốn tiếp tục kế hoạch hay không. Sau khi Tô Bình Nam đưa ra câu trả lời chắc chắn, những con sói đói bọn hắn mới cẩn thận tiếp tục phân chia chiếc bánh mà Tô Bình Nam dùng làm lá chắn.
Có thể thấy được cú nhảy lầu của ông chủ Thường có tác động rất lớn đến mọi người.
…
Sức mạnh đánh chết một trăm con chuột vĩnh viễn không so được với sức mạnh đánh chết một con hổ.
Đương nhiên, những người bình thường ở cấp thấp hơn không phải là không có người thông minh nắm rõ mọi tin tức. Bạch Tùng vẫn luôn miệt mài viết về những biến đổi ở Thiên Đô trong ba mươi năm qua, sau khi biết mọi chuyện xảy ra lần này từ đám người Thiết ca, cuối cùng hắn cũng hoàn thành phần đầu tiên.
Sau đó hắn ôm suy nghĩ một bước lên mây, gửi bản thảo còn thơm mùi mực cho nhà xuất bản văn học Thịnh Đại- một trong những nhà xuất bản lớn nhất ở Hạ quốc.
Đáng tiếc là hắn không hề nhớ quy luật thép mà trưởng bối đã nhắc nhở hắn.
Đó chính là không bao giờ được sử dụng tên thật của bất kỳ ai.
Không phải hắn quên, mà là Bạch Tùng lại tái phát bệnh mọt sách. Có thể vì quá nhập tâm, nên hắn cảm thấy bất kỳ cái tên nào mà mình nghĩ ra đều không xứng với nhân vật nguyên mẫu Tô Bình Nam.
Do đó, những mô tả của hắn về Tô Bình Nam, được viết hoàn toàn bằng tên thật.
“Nghe nói âm thanh một người rơi từ tòa nhà xuống rất lớn và nặng nề. Ta không biết một người có địa vị như vậy đã trải qua sự tuyệt vọng thế nào mới khiến hắn đưa ra lựa chọn như vậy.
Nhưng ta biết một chuyện, cái chết của Thường Khai Văn chắc chắn liên quan đến người đó.”
Đây là đoạn đầu tiên của phần mở đầu trong bản thảo mà Bạch Tùng gửi đến. Đoạn này lập tức khiến Nguyễn Tư Thanh muốn đọc tiếp.
Nữ nhân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Ừm, vẫn ổn. Ánh tà dương vàng rực vô cùng xinh đẹp, dù sao thì nàng cũng là nữ nhân độc thân, có lẽ nàng đủ thời gian để đọc hết bản thảo này.
Vậy nên nữ nhân điều chỉnh tư thế ngồi, đôi chân thon dài đổi sang tư thế thoải mái nhất rồi tiếp tục đọc.