Từ chỗ này có thể loáng thoáng trông thấy trung tâm hội nghị cách đó không xa. Tô Bình Nam hạ cửa sổ xe, nhìn cảnh sát giao thông đang nghiêm túc kiểm tra. Hắn không giải thích, chẳng qua là giọng điệu bình thản lạ thường: "Đại đội cảnh sát giao thông khu Đông thành, thành phố Thiên Đô. Ta nhớ rồi."
Cảnh sát giao thông ghi chép biển xe đổ mồ hôi lạnh. Hôm nay đại đội trưởng Lý Cương kiên quyết muốn cản đoàn xe này, người tinh mắt vừa nhìn liền biết là cố ý. Hắn cũng biết chiếc xe dẫn đầu đoàn xe này, Rolls-Royce. Cứ tưởng chỉ có thể nhìn thấy nó trong phim nước ngoài, ai ngờ hôm nay lại bị mình chặn. Người ngồi trên chiếc xe này là người bình thường chắc? Có đánh chết hắn cũng chẳng tin.
Tuyệt đối đừng phải là thần tiên đánh nhau nhé, hắn chỉ là một tiểu quỷ gặp họa thôi. Anh chàng cảnh sát giao thông này hiểu rõ trong lòng, cho nên suốt cả quá trình đều nở nụ cười, làm việc cẩn thận, không hề tỏ ra khó chịu.
Tô Bình Nam nhìn cảnh sát giao thông bận rộn, sắc mặt vẫn như thường: "Làm việc nghiêm túc vất vả, hãy để lại tên để ta tiện cảm ơn ngươi."
Cảnh sát giao thông nghe vậy, thậm chí còn có ý nghĩ giết người. Khí thế kia thoạt nhìn chính là lão đại, mình không thể chịu oan được. Dựa theo tinh thần "đạo hữu chết, bần đạo không chết", hắn lập tức nhìn về phía chiếc xe cảnh sát cách đó không xa, chu môi nói: "Đại đội trưởng Lý mới vất vả, ta chỉ làm việc nên làm."
Tô Bình Nam gật đầu, có hơi bất ngờ. Xem ra tiểu tử này rất khôn khéo.
Cảnh sát giao thông tăng tốc làm việc. Vốn dĩ đội trưởng Lý quy định mười phút, nhưng bây giờ hắn không dám trì hoãn, gần như là nhìn cũng không nhìn, lập tức cúi chào cho qua.
Tô Bình Nam nói với Đỗ Cửu: "Ngươi ở lại chào hỏi đại đội trưởng Lý, ta đi trước."
Đỗ Cửu gật đầu, nhìn chiếc xe cảnh sát đỗ đằng xa rồi gật đầu đáp: "Ta biết rồi."
Tô Bình Nam ra hiệu cho tài xế, ý bảo đi trước. Ba chiếc xe dẫn đầu đoàn xe gầm gào chạy đi, hai chiếc xe phía sau cùng của Đỗ Cửu và Tiểu Trang ở lại.
Thật ra Lý Cương cũng đang không ngừng kêu khổ trong lòng. Hắn không biết tại sao Lưu Vĩ Dân phải bắt hắn làm vậy. Ban đầu hắn còn tưởng công ty ở Ô thành thì có gì khó giải quyết, bèn đồng ý ngay.
Khi trông thấy chiếc xe bị chặn, hắn giật nảy mình.
Không ngờ chiếc xe dẫn đầu lại là Rolls-Royce, biển số xe Ô A-08888.
Hiện tại Rolls-Royce là hãng xe cực kỳ hiếm gặp ở Thiên Nam. Nếu không phải Lý Cương mê xe thì chưa chắc đã có thể nhận ra. Lý Cương đâm lao đành phải theo lao. Nhìn từ bất kỳ phương diện nào, chủ nhân của chiếc xe này cũng không phải người dễ chọc vào.
Quan hệ giữa Lý Cương và Lưu Vĩ Dân rất phức tạp. Lưu Vĩ Dân khởi nghiệp bằng ngành vận tải sớm nhất, kết giao bạn bè rất hào phóng, có quan hệ rộng rãi trong hệ thống cảnh sát giao thông. Lúc ấy Lý Cương vẫn chỉ là một cảnh sát giao thông quèn. Sau khi quen biết Lưu Vĩ Dân, với năng lực làm việc xuất sắc, hắn nhanh chóng được Lưu Vĩ Dân tán thưởng. Sau đó hắn thăng tiến như diều gặp gió, leo một mạch lên vị trí đại đội trưởng khu Đông, không thể không kể đến công lao của Lưu Vĩ Dân.
Lý Cương lập tức gọi điện cho Lưu Vĩ Dân: "Lưu ca, những người đó có lai lịch không nhỏ phải không? Huynh đệ ta sợ..."
Trong điện thoại, giọng của Lưu Vĩ Dân lạnh lùng u ám: "Uống nước chớ quên người đào giếng, huống chi ngươi chỉ thực thi nhiệm vụ bình thường. Có ta ở đây, ngươi sợ gì chứ?"
Lý Cương cắn răng, đối phương nói cũng đúng. Làm người sợ nhất là chần chừ do dự, mình thường xuyên kiểm tra lái xe an toàn, có thể giải thích được. Sau khi tìm được cái cớ cho mình, lập tức chỉ huy cấp dưới chặn xe. Do đó mới xảy ra tình huống vừa rồi.
Thấy đối phương đi rồi, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. May mà không xảy ra xung đột! Sau này phải nghe ngóng tình hình của đối phương, nếu thật sự không thể chọc vào thì nghĩ cách bồi thường là được.
Đỗ Cửu nhìn Tiểu Trang tự nguyện ở lại, mỉm cười hỏi: "Hồng Bào ca giận rồi, ta đi hay là ngươi đi?"
Tiểu Trang nghiêm túc nói: "Để ta. Lâu ca, trận chiến mỏ than của ngươi đã định càn khôn, nhường cơ hội này cho huynh đệ nhé!"
Lý Cương còn đang khó hiểu vì sao chiếc xe phía sau không đi, thì thấy một đại hán cao khoảng hai mét đi về phía mình.
"Đỗ Cửu thuộc công ty Cẩm Tú."
Người đến rất khách khí, chìa tay mời bắt tay. Lý Cương cũng mỉm cười, xem ra mình vẫn chưa đắc tội với đối phương. Hắn vừa bắt tay đối phương vừa nói: "Giải quyết việc chung ấy mà, mong các ngươi thông cảm."
Đỗ Cửu nhìn Lý Cương chằm chằm: "Ông chủ của ta tên là Tô Bình Nam, ngươi nhớ đấy."
Tiểu Trang ngồi trong buồng lái, đầu tiên thắt dây an toàn, cầm chai rượu trắng mới lấy từ cốp sau ra, tu ừng ực mấy hớp, sau đó giẫm lên ly hợp, gạt cần số, nổ máy.
Xe việt dã màu đen như mũi tên lao thẳng về phía xe cảnh sát đậu bên lề đường của Lý Cương.
Tiếng "rầm" lớn vang lên, mấy người Lý Cương ngu người luôn. Cửa xe việt dã mở ra, Tiểu Trang trưng ra vẻ mặt vô cảm, đi tới trước mặt Lý Cương: "Xin lỗi, ta uống rượu."
Nói rồi hắn duỗi tay đến trước mặt Lý Cương đang ngây ra như phỗng.
Đỗ Cửu làm như không thấy chuyện vừa mới xảy ra, vẫn cười ha hả, có điều bàn tay đang bắt tay Lý Cương bỗng dùng sức thêm mấy phần: "Công ty Cẩm Tú xin chiếu cố thêm."