“Ta tên Tô Nhất Nhị.”
Đối phương tự giới thiệu chỉ có ba chữ đơn giản này. Ông chủ Ngưu chớp mắt đợi cả nửa ngày, đối phương vẫn im lặng không nói gì thêm.
“Hết rồi?”
Ông chủ Ngưu hỏi.
“Hết rồi.”
Lý Thiên Cẩu còn được gọi là Tô Nhất Nhị trả lời. Vẻ mặt hắn vô cùng dữ tợn, ông chủ Ngưu cũng không dám nhìn nhiều, dời ánh mắt nói: “Ngươi đến một mình sao?”
Tô Nhất Nhị nhếch miệng, vết sẹo trên mặt giống như con rết khiến hắn càng thêm dữ tợn: “Đủ rồi.”
Ông chủ Ngưu không nói gì nữa. Hắn có một sự tin tưởng mù quáng vào Tô Bình Nam. Nếu đối phương chỉ cho một người như vậy đến đây, vậy thì chứng tỏ người này chắc chắn sẽ làm được.
“Rắc rối ở chỗ Tiểu Quảng phải không?”
Lý Thiên Cẩu đã đọc qua tất cả các tư liệu trên đường đến đây, đương nhiên hắn biết mình phải làm gì.
“Ta sẽ đưa người tới cho ngươi. Những chuyện khác ta không thể giúp ngươi.”
Ngưu Quảng Phát gật đầu: “Lúc bắt người nhớ cẩn thận, lai lịch của hắn không sạch sẽ. Muốn bắt được loại người này phải nhắm thật chính xác, không thể để lệch tầm ngắm.”
“Biết rồi.”
Tô Nhất Nhị đứng dậy rời đi.
“Mẹ nó, ma giáo chúng ta lại phát triển hơn rồi. Đây lại là một cao thủ khác từ đó bước ra.”
Nhìn theo bóng lưng Lý Thiên Cẩu rời đi, ông chủ Ngưu lẩm bẩm nói: “Tại sao ta cực khổ lắm mới tìm được một người, vậy mà mẹ nó lại trúng ngay một tên lừa đảo!”
Ông chủ Ngưu nghĩ đến tiếng hét thảm thiết giống như mổ lợn của Phạm Đức Bưu thì tức sùi bọt mép. Mấy ngày nay hắn cảm thấy những tên thủ hạ đang nhìn hắn với ánh mắt nhìn một tên ngốc.
“Kẻ tàn nhẫn nhất Liêu Đông, vệ sĩ số một Khai Nguyên cái gì chứ!”
“Mẹ nó!”
Ông chủ Ngưu đập gạt tàn xuống đất.
…
Bưu ca vừa thoát khỏi nguy hiểm không hiểu sao lại cảm thấy rùng mình.
“Thanh niên ngày nay không chơi đúng luật gì cả.”
Bưu ca vẫn còn chưa bình tĩnh, vô cùng căm hận nói: “Uổng công ta đã luyện chiêu vuốt diều hâu mấy ngày nay.”
…
“Bốp!”
Theo cây gậy đánh golf của Lý Trọng Cửu, quả bóng màu trắng bay về phía xa với một đường cong đẹp mắt.
“Thế nào?”
Lý Trọng Cửu đắc ý nhìn nơi quả bóng rơi xuống, mỉm cười nói: “Lúc hội trưởng Thạch còn sống thường bảo ta phải giữ liên lạc. Dù sao thì những kiểm sát viên kia rất thích môn thể thao này.”
“Đẹp lắm, đẹp lắm.”
Vài lão già liều mạng vỗ tay, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt. Bọn hắn không khỏi căng thẳng, tên trước mắt này vô cùng hung bạo. Người duy nhất có thể quản hắn là hội trưởng Thạch đã chết, tên này có làm ra chuyện gì cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Luật sư Lý của tập đoàn là tên trắng trợn nhất: “Theo ta thấy, trình độ của quản lý Lý thậm chí còn cao hơn hội trưởng Thạch.”
“Vâng, ta cũng nghĩ vậy.”
Mấy lão già kia xúm lại nịnh nọt.
“Được rồi, ta không phải hội trưởng Thạch.”
Lý Trọng Cửu chán ghét liếc nhìn bọn hắn: “Ta cũng không thích nghe mấy lời nịnh nọt của các ngươi.”
Mấy lão già kia lập tức ngậm miệng, ngoan ngoãn như những đứa trẻ mới đi học.
“Bởi vì gần đây các tiền bối rất thân thiết với Đinh Thanh, vậy nên ta không được vui cho lắm. Không phải cuộc bầu cử dự kiến tổ chức vào thứ tư tuần sau sao, đến lúc đó các vị biết phải làm gì rồi chứ?”
Lý Trọng Cửu cầm gậy đánh golf trong tay, khoa tay múa chân với mấy lão già kia: “Mọi người đều xuất thân từ Hổ Phái, nếu hành vi này soi theo truyền thống trước đây, các ngươi sẽ bị ném xuống biển sâu.”
Mồ hôi lạnh chảy trên trán mấy người còn lại có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Luật sư Lý cười lớn nói: “Bọn ta chỉ đang ứng phó thôi, khuỷu tay sao có thể hướng ra ngoài được chứ. Mọi người đều là người một nhà, nói như vậy chúng ta sẽ rất đau lòng, các ngươi nói có phải không?”
Những người còn lại lập tức gật đầu điên cuồng.
“Vô dụng.”
Lý Trọng Cửu cười lạnh: “Đừng lo lắng về quản lý Trương. Nếu hắn không bỏ phiếu cho bất kỳ ai, vậy thì phiếu bầu của chúng ta sẽ chiếm ưu thế hơn đám ngươi Đinh Thanh. Nếu kết quả bỏ phiếu không phải là ta, ta sẽ không điều tra rốt cuộc là người nào trong số các ngươi phản bội ta đâu.”
Nói đến đây thì hắn đứng dậy, tiếp tục nói với giọng điệu hung dữ: “Ta sẽ cho tất cả các ngươi đến gặp hội trưởng Thạch. Dù sao thì các ngươi cũng là anh em tốt của hắn, gặp nhau sớm một chút cũng tốt.”
Có vài người vẫn muốn lên tiếng, nhưng Lý Trọng Cửu đã mất kiên nhẫn.
“Đưa bọn hắn đi.”
...
“Tên điên Lý Trọng Cửu đó có lợi thế về một vài mặt.”
Đinh Thanh nghịch đồng xu trong tay, nhìn Lý Tử Thành cười nói: “Mấy lão già kia cũng không dám cãi lời hắn.”
“Vâng.”
Lý Tử Thành cúi đầu: “Mấy ngày nay hắn vô cùng thận trọng, chúng ta không có cơ hội.”
“Thực ra chuyện này rất dễ.”
Đinh Thanh híp mắt: “Bọn hắn không phản bội chẳng qua là vì trả giá chưa đủ mà thôi. Nói cho bọn hắn biết, ta sẽ cho bọn hắn sáu công ty cho vay với lãi suất thấp, đồng thời chia cho bọn hắn mười ba Thân Ngoạn thành.”
“Đây là tài sản của quản lý Lý Trọng Cửu?”
Lý Tử Thành kinh ngạc ngẩng đầu: “Bọn hắn sẽ không tin đâu.”
“Ngươi sai rồi.”
Đinh Thanh mỉm cười: “Trước khi thương lượng với bọn hắn, ngươi cần phải thêm một câu phía trước.”
“Câu gì?”
Lý Tử Thành khom người.
“Ngày ta ngồi lên ghế hội trưởng, Lý Trọng Cửu sẽ rời khỏi tập đoàn Kim Môn.”
Đinh Thanh lạnh lùng nói: “Khi một người cảm thấy mình nắm chắc chiến thắng, đó mới là thời cơ tốt nhất để giết hắn.”
“Nhân lực của chúng ta thì sao?”
Lý Tử Thành có chút nghi ngờ: “Ngày hôm đó sẽ có rất nhiều người của Hổ Phái, Châu Môn chúng ta chưa chắc sẽ thành công.”
“Ai nói chúng ta sẽ giết Lý Trọng Cửu thật chứ?”
Đinh Thanh cười như không cười: “Nhớ kỹ, thứ Cẩm Tú muốn chính là tập đoàn Kim Môn hoàn chỉnh, vậy nên không thể giữ lại bất kỳ người nào của Hổ Phái.”
“Mượn dao giết người?”
Lý Tử Thành đã hiểu tất cả. Đinh Thanh sẽ dùng một lời nói dối để khiến Lý Trọng Cửu giúp hắn loại bỏ tất cả những người phản đối tiềm tàng.
“Làm việc đi.”
Đinh Thanh phất tay, vuốt ve kim long trên cổ áo với vẻ mặt trầm tư.