“An ninh ở Ninh Vũ không tốt, nghe nói có rất nhiều người đã lãnh án xuống hầm mỏ?”
Ngưu Quảng Phát đột nhiên thay đổi chủ đề.
“Vâng, quả thực là có.”
Vương Thanh có chút khó hiểu, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Mới mấy tháng trước, điều tra hộ khẩu đã phát hiện hai tên.”
“Vậy thì ngươi làm gì nếu như lúc bắt giữ mà bọn hắn chống cự?”
Ngưu Quảng Phát lộ ra vẻ tò mò.
“Bọn hắn đều là tội phạm giết người, nhất định phải đặt an toàn lên hàng đầu. Thật ra thì đã xảy ra chuyện đó rồi, kết quả là người đó đã bị bắn chết tại chỗ.”
Vương Thanh đáp.
“Ồ.”
Ngưu Quảng Phát nheo mắt, vẫy tay ra hiệu, rất nhanh đã có một người mang một chiếc vali lớn đến.
“Giúp ta một việc.”
Vương Thanh mở ra, ánh mắt mở lớn. Đúng là hắn có tiền, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy nhiều tiền như vậy.
“Nếu ngươi giúp, sau này chúng ta sẽ là bạn bè.”
Ngưu Quảng Phát mỉm cười: “Ta chúc sau này cảnh sát Vương sẽ thăng quan tiến chức, tiền vào như nước.”
“Nói đi, chuyện gì.”
Vương Thanh nghiến răng, hắn hiểu rõ một khi nói ra câu này, hắn không có đường lui.
…
Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người ở huyện Ninh Vũ nhận được một tin tức khiến bọn hắn kinh ngạc.
Nam nhân tên Triệu Quảng Vũ đã chết.
Chết vì chống lại lệnh bắt giữ.
Kẻ hung tợn số một ở Ninh Vũ vậy mà lại có ý đồ tấn công ông chủ đầu tư một lần nữa. Kết quả là hắn bị cảnh sát Vương Thanh của khu khai thác mỏ đúng lúc đang uống rượu với ông chủ thầu bắt giữ.
Trong lúc giằng co, Vương Thanh đã giật được khẩu súng mô phỏng khẩu 54 từ tay đối thủ, bắn liên tiếp bốn phát khiến hắn tử vong tại chỗ.
Sau chuyện đó, có người bật khóc nức nở, có người lại vỗ tay vui mừng, nhưng cũng có người lại đang sợ hãi run rẩy. Đáng tiếc nơi này không phải Thiên Nam, nếu như An mập ở đây, hắn lập tức sẽ cảm thấy quen thuộc.
Bởi vì chuyện này mang phong cách rất Tô Bình Nam của Cẩm Tú. Trong vô thức, khai thác mỏ Quảng Phát cũng bắt đầu dần dần hòa nhập vào Cẩm Tú.
…
“Mọi thứ rất thuận lợi.”
Mặc dù những gì Ngưu Quảng Phát nói rất mơ hồ, nhưng Tô Bình Nam hiểu ý của hắn.
“Làm tốt lắm.”
Tô Bình Nam biết thời gian cấp bách: “Tiếp tục chặn đường, ký hiệp ước bổ sung kín với một phần tư người dân, đồng thời vạch trần những kẻ kích động mọi người.”
“Đã biết. Ta có quan hệ tốt với biên tập viên của tờ báo Tấn Châu.”
Ngưu Quảng Phát phấn khích đỏ bừng cả mặt, nói bằng ngôn ngữ mà Tô Bình Nam không thể hiểu được, “Ở Ninh Vũ, ma giáo chúng ta đúng là bất khả chiến bại.”
“Đêm dài lắm mộng, tốc độ phải thật nhanh.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Trước tiên đừng quay lại Tấn Châu, hãy đến Thiên Đô, chúng ta cùng nhau uống rượu. Rượu Hầu Nhi không có nhiều đâu.”
“Chắc rồi.”
Tô Bình Nam có một sức hút đặc biệt, hắn nhẫn tâm với người ngoài, nhưng lại tốt với người của mình một cách kỳ lạ. Điều này khiến ông chủ Ngưu càng trung thành với hắn hơn.
…
“Tiểu Quảng đã chết?”
Các chủ hầm mỏ tập hợp lại với nhau, nhưng số lượng đã ít hơn rất nhiều, tất cả đều quay mặt nhìn nhau.
“Chống lại lệnh bắt giữ cái gì chứ, mẹ nó.”
Ông chủ họ Từ đỏ cả mặt, cũng không biết là đang tức giận hay sợ hãi: “Bụng bia của Vương Thanh mẹ nó còn to hơn vợ ta mang thai mười tháng. Hắn có thể lấy được súng bắn chết Tiểu Quảng sao?”
Không ai lên tiếng đáp lại. Tất cả mọi người đều là cáo già lăn lộn đã nhiều năm, ai tin mới là kẻ ngu.
Chỉ là mọi người đều có chút sợ hãi. Đã bắt đầu khai chiến rồi, Ngưu Quảng Phát này thủ đoạn có thừa lại còn ngoan độc tàn nhẫn, bọn hắn hơi sợ rồi.
“Lão Từ, có người điều tra lai lịch của ngươi.”
Một nam nhân trung niên hói đầu nói: “Cấp dưới của ta nói rằng có một phóng viên đang điều tra tình hình thực tế của quặng mỏ nhà ngươi.”
“Đại Lực chết ở cái xó nào rồi? Sao ta không biết tin tức này.”
Sắc mặt của ông chủ Từ lập tức thay đổi, hắn biết mức độ nghiêm trọng của chuyện lần này.
“Đại Lực bị đánh trọng thương rồi.”
Cấp dưới thở hổn hển đẩy cửa ra: “Phóng viên kia đi cùng với mấy người xa lạ, không biết từ đâu tới.”
“Lão Từ, sắp không ổn rồi.”
Nam nhân trung niên hói đầu nhìn căn phòng đã trở nên trống trải hơn rất nhiều: “Có một tin tức không biết ngươi đã biết chưa. Ngưu Quảng Phát đã gửi một tin nhắn, thời gian ký hợp đồng là trước mười hai giờ trưa nay. Hiệp ước bổ sung có thể sẽ được thương lượng.”
“Mẹ nó!”
Ông chủ Từ vô cùng tức giận, sau đó nhìn ánh mắt lấp lánh của mọi người rồi ngồi xuống ghế: “Hết thật rồi.”
“Một người thành công, vạn xương tàn. Nếu như Ngưu Quảng Phát muốn xây dựng một công ty than khổng lồ trên mảnh đất ở Tấn Châu, chắc chắn bên dưới phải sẽ lấp đầy xương trắng. Lai lịch của ngươi quá yếu, cái này gọi là dám chơi dám chịu.”
Sự đoàn kết của người Ôn thành đã thể hiện rõ ràng vào khoảnh khắc này. Nam nhân đầu trọc tiếp tục nói: “Ngươi có năng lực và tầm nhìn, các anh em sẽ giúp ngươi gánh vác, biết đâu tương lai có thể làm lại từ đầu.”
“Cứ bỏ qua như vậy sao?”
Ánh mắt ông chủ họ Từ suy sụp.
“Cầu tài không được liều mạng.”
Nam nhân đầu trọc đưa ra kết luận, mọi người lần lượt gật đầu.
Chỉ là bọn hắn không biết rằng trong số tất cả những người ngồi ở đây, chỉ có hiệp ước bổ sung của người này là mua lại với giá cao hơn.
Từ trước đến nay, thương trường vẫn luôn là chiến trường.
…
Nửa tháng sau, năm mươi lăm mỏ than ở huyện Ninh Vũ đã được bán cho Khai thác mỏ Quảng Phát với giá tổng trị giá là 27,65 tỷ.
Tại lễ cắt băng khánh thành, ông chủ Ngưu nói trước ống kính: “Bọn ta sẽ dốc sức chấn chỉnh mỏ than Ninh Vũ, đóng cửa một số mỏ nhỏ nguy hiểm. Đồng thời tăng cường đầu tư, thực hiện tự động hóa khai thác, đóng góp to lớn cho môi trường, cũng như nền kinh tế của huyện Ninh Vũ.”
Bên dưới vang lên tiếng vỗ tay.
Dưới ánh đèn nhấp nháy của máy ảnh, không ai có thể hình dung được đã có bao nhiêu người ngã xuống vì doanh nghiệp than đá khổng lồ này.