“Đừng khóc, con đang ngủ, ngươi nhớ phải sắp xếp cho hắn thật tốt. Trẻ con không hiểu chuyện, đừng nói gì sơ hở.”
Lý Thiên Cẩu tiếp tục nói: “Ngươi thích ăn gì thì ăn, muốn mua gì thì mua. Hôm nay ta sẽ đi dạo quanh chung cư với bộ đồ này, sau này sẽ không ai dám coi thường ngươi nữa.”
Nữ nhân ngây người gật đầu, nàng không hiểu tại sao nam nhân mặc bộ đồ này thì những người khác không coi thường mình nữa. Những nam nhân trong chung cư này đều mặc quần áo gọn gàng và sang trọng.
Sáng sớm ngày hôm sau, nam nhân nhẹ nhàng đánh thức Quế Hoa: “Ta đi đây, lần này sẽ rất lâu, nhớ kỹ lời ta nói.”
Quế Hoa liên tục gật đầu.
Nam nhân đứng dậy, đi xuống cầu thang. Nữ nhân nhoài người qua cửa sổ nhìn ra ngoài, khác với lần trước là lần này chiếc xe đến đón nam nhân có màu đen bóng loáng.
Tô Nhất Nhị ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, vẫy tay về phía nữ nhân. Kính xe bị kéo xuống, Lục Viễn thò đầu ra ngoài: “Nghe nói chị dâu ở đây không hề ra khỏi cửa?”
“Nữ nhân thôn quê, rất nhát gan.”
Tô Nhất Nhị mỉm cười giải thích.
Lục Viễn suy nghĩ một chút, nói với tài xế: “Bấm còi vài tiếng giúp ta, ta muốn xuống xe chào hỏi.”
Giây tiếp theo, một tiếng còi chói tai vang lên trong chung cư.
Trong tầm nhìn có rất nhiều người ló đầu ra, Lục Viễn hét lớn với Quế Hoa.
“Chị dâu, bọn ta đi đây. Lần sau Tô ca trở về hãy ăn với nhau một bữa cơm.”
Trong ánh mắt mờ mịt của Quế Hoa, chiếc xe rời đi.
Sau đó, mọi thứ đã thay đổi.
Khi ra khỏi thang máy vào buổi sáng, một bà chị béo không bao giờ nhìn thẳng vào nàng đã nhanh tay ấn nút dừng cho nàng. Nụ cười trên mặt có thể nói là tươi như hoa.
“Đi chợ à, em gái?”
“Vâng.”
Quế Hoa rụt rè gật đầu.
“Ai ya, chung cư chúng ta cách chợ hơi xa, hay là nhờ lão Lưu đưa ngươi đi cùng.”
Bà chị mập huých vào cánh tay của nam nhân đang cười ở bên cạnh.
Nụ cười trên mặt của hai vợ chồng bà chị mập khiến Quế Hoa cảm thấy như đang nhìn thấy mấy con chó hoang trong làng vây lấy nàng mỗi ngày để kiếm ăn.
“Không cần đâu, ta tự đi bộ được.
Quế Hoa bối rối xua tay, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được sự nhiệt tình của hai người này. Đợi đến khi nàng phản ứng lại thì hai chân đã đứng ở cổng chợ.
“Em gái, sao ta không thấy nam nhân của ngươi? Nam nhân của ngươi họ gì?”
Bà chị mập giả vờ không quan tâm hỏi.
Quế Hoa lập tức tỉnh lại: “Họ Tô.”
Bà chị mập và nam nhân họ Lưu đứng đờ bên cạnh nhìn nhau, thái độ lập tức trở nên nhiệt tình gấp mười lần.
...
Sau khi nữ nhân trở về nhà đã là giữa trưa, trong tay nàng mang theo đủ thứ đồ mà hàng xóm cho.
Bà chị mập chỉ là người bắt đầu của hôm nay. Những người trong chung cư bình thường hận không thể cách xa nàng mười mét cứ dính lấy nàng giống như đã bàn bạc trước...
Dường như nàng đã trải qua cảnh tưởng tương tự một lần.
“Cẩu Tử lại làm kiểm lâm sao?”
Quế Hoa ngây ngốc suy nghĩ, sau đó nữ nhân phản ứng lại, nàng đánh vào miệng vài cái để xua đuổi vận rủi. Nữ nhân cứ thế suy nghĩ với đống đồ lỉnh kỉnh trong tay.
“Tô?”
Có lẽ cái họ mà thanh niên hét lớn vào buổi sáng mới là mấu chốt.
Nữ nhân không ngu ngốc, nàng đã hiểu điểm mấu chốt trong đó.
...
Trong khi Quế Hoa vẫn đang làm quen với cuộc sống mới, Tô Nhất Nhị đã bước lên tàu chở hàng đến Bổng Tử quốc.
“Khách quý, khách quý.”
Một nam nhân mặt đầy phong trần do gió biển lưu lại tiến lên đón hắn. Ánh mắt đảo qua cổ áo của hắn, giọng điệu cũng lịch sự hơn rất nhiều.
“Khách sáo rồi.”
Ở bên ngoài, Tô Nhất Nhị rất ít nói.
Thời gian trôi qua, sự lớn mạnh của tập đoàn Cẩm Tú đã khiến hắn tự tin hơn.
“Ước tính mấy giờ sẽ đến?”
Tô Nhất Nhị hỏi.
“Bốn tiếng rưỡi nữa.”
Nam nhân lái thuyền nghiến răng, bổ sung thêm một câu: “Nếu vội, ta có thể đến đó trong vòng bốn tiếng.”
Hắn đã nghe từ ông chủ của mình lý do tại sao Thủy sản Cẩm Tú đang như mặt trời ban trưa ở Lâm Hải lại chọn rời đi bằng thuyền của hắn, đó là vì tốc độ.
Ai trong vùng biển này không muốn tạo quan hệ tốt với tập đoàn Cẩm Tú chứ, vậy nên hắn phải nỗ lực rất nhiều.
“Tốt.”
Tô Nhất Nhị mỉm cười, chỉ là vết sẹo trên mặt hắn khiến nụ cười này trông dữ tợn không thể tả.
…
Bóp còi, cập cảng.
Một cặp tình nhân trên bờ dừng bước một cách bình thường, sau đó chàng trai rút điện thoại ra.
“Tin tức là chính xác, lão đại. Quả thật có người của tập đoàn Cẩm Tú lên thuyền, nhưng không có nhiều, chỉ có một người, có lẽ đích đến là Bổng Tử quốc.”
“Đã biết.”
Hồ Quốc Khôn đặt điện thoại xuống, cặp lông mày nhăn lại của hắn cuối cùng cũng giãn ra.
Con gái đã cắt đứt quan hệ với hắn, còn Thủy sản Cẩm Tú lại tuân thủ nguyên tắc đến mức không thể tin được. Cho dù có vài hành động cũng chỉ là những hoạt động kinh doanh vô hại mà thôi. Sự bình tĩnh này khiến nam nhân này nghĩ rằng mình đã phán đoán sai điều gì đó. Chẳng qua là hồ ly gian xảo đến đâu cũng không thắng được thợ săn giỏi. Mãi đến hôm nay, mạng lưới tin tức mà hắn dày công tổ chức đã thông báo với hắn rằng cuối cùng đối phương cũng lộ ra đuôi cáo của mình.
“Tại sao chỉ có một người?”
Hồ Quốc Khôn châm một điếu thuốc: “Rốt cuộc công ty này đang làm gì vậy?”
Nghi ngờ trong lòng hắn không những không được giải thích, mà càng trở nên khó hiểu hơn.
Gần đây Hồ Quốc Khôn phải chịu rất nhiều áp lực.
Phải biết rằng mặc dù uy quyền của hắn rất cao, lai lịch cũng rất lớn, nhưng vì phỏng đoán và trực giác của hắn đã khiến một đội phải mất trắng trong mấy tháng nay, khiến cho nhiều cấp trên bất mãn.
Nếu không phải hắn vừa mới giải quyết mấy vụ án lớn đủ để cấp trên nể mặt, thì hắn đã sớm bị đưa đến phòng hồ sơ làm bạn với bụi bặm rồi.
Nhưng rõ ràng là không ai có thể dung túng cho hắn mãi được. Tin tức này có thể nói là một cọng rơm cứu mạng hắn. Theo suy nghĩ của Hồ Quốc Khôn, có một thì sẽ có hai, chắc chắn đối phương sẽ có động thái khác.
Rất có thể đây là một tập đoàn buôn lậu có quy mô xuyên quốc gia.