“Không được ra tay!”
Ly Trọng Cửu tức giận hét lên. Những tên thuộc hạ đang xô xát với cảnh sát lập tức dừng lại.
Hắn nghiêng người về phía trước, cằm hắn gần như chạm vào trán của trưởng phòng Khương: “Ngươi xác định là có chứng cớ sao? Ngươi đã nghĩ ra kết cục sau khi bắt ta chưa?”
“Ngươi sắp chết rồi.”
Câu cuối cùng, Lý Trung Cửu gần như là phun ra từ trong kẽ răng, giọng nói cực kỳ trầm thấp.
“Ta sẽ không chết.”
Trưởng phòng Khương cũng nghiêng người tới, thì thầm vào tai Lý Trọng Cửu: “Đinh Thanh sẽ trở thành hội trưởng, còn ngươi sẽ chết trong tù.”
“Bắt lấy hắn.”
Hắn nhanh chóng đứng dậy, nhìn ánh mắt oán hận của Lý Trọng Cửu, mỉm cười đắc ý rồi rời đi.
Cá đã cắn câu, hắn biết một đao này sẽ thay hắn giết chết Đinh Thanh.
Hắn rất chắc chắn về điểm này.
…
Không chỉ Lý Trọng Cửu, tất cả mọi người trong tập đoàn Kim Môn đều rất căng thẳng.
Tin tức lan truyền rất nhanh.
Gần như chỉ nửa giờ sau khi Lý Trọng Cửu bị bắt đi, mọi người đều nhận được tin Trương Tú Cơ bắt đầu giương nanh. Hắn đã kết nạp một vài người của Thiên Mục Phái để củng cố sức mạnh của bản thân. Còn phản ứng đầu tiên của Đinh Thanh chính là có người đang nhắm vào mình.
“Chắc chắn tên điên đó nghĩ rằng ta đã phản bội hắn.”
Sắc mặt Đinh Thanh trở nên dữ tợn: “Ta phải mượn đao của hắn giết những lão già kia, nhưng rõ ràng là có người muốn dùng tên điên này đối phó ta.”
Sắc mặt Lý Tử Thành cũng rất khó coi.
Bởi vì rất nhiều tài liệu về Lý Trọng Cửu là do hắn gửi đi. Hắn không có lựa chọn nào khác, trưởng phòng Khương đã ép buộc hắn.
“Đại ca.”
Lý Tử Thành quyết định chuyển đề tài: “Hình như Trương Tú Cơ cũng có suy nghĩ đó.”
“Hắn là người có khả năng nhất.”
Đinh Thanh cười khổ, hắn làm sao cũng không nghĩ tới trưởng phòng Khương lại có gan can thiệp vào việc bầu cử, đương nhiên hắn sẽ nghĩ là do Trương Tú Cơ làm rồi.
“Muốn lấy hạt dẻ ra khỏi lửa còn phải xem hắn có bản lĩnh hay không. Dẫn người đi xử hắn đi.”
Đinh Thanh hiểu rằng vào lúc này phải lập tức dọn sạch hiện trường, càng ít người tham gia càng tốt. Trương Tú Cơ khác với Lý Trọng Cửu, về cơ bản hắn là một con hổ không răng.
Lý Tử Thành cúi đầu: “Đã biết.”
“Đi đi, làm việc cẩn thận một chút.”
Đinh Thanh nhíu mày, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao ba hắn không muốn hắn bước vào ngành này. Nhưng hắn cũng là một kẻ tàn nhẫn, có một trái tim cứng như sắt.
Hắn rất rõ ràng bất kể lúc này hối hận hay lui bước đều là đường cùng.
…
Một con thuyền đã cập bến.
Quách Quang Diệu vừa liếc mắt đã nhận ra Lý Thiên Cẩu với những đặc điểm cực kỳ rõ ràng.
Lý Thiên Cẩu không giỏi ăn nói, vậy nên hắn chỉ gật đầu với Quách Quang Diệu xem như chào hỏi.
“Tô tổng nói tới đây, mọi thứ đều phải nghe lời ngươi. Ngoại trừ trước mặt ngươi, ta sẽ không lên tiếng nói chuyện.”
Tô Nhất Nhị vô cùng thận trọng: “Khẩu âm của ta quá rõ ràng, có nhiều thứ sẽ bị tra ra được.”
Quách Quang Diệu gật đầu, ôm đối phương một cái.
“Ngươi cần ta làm gì?”
Tô Nhất Nhị rất thẳng thắn, hắn lúng túng vỗ vai Quách Quang Diệu, xem như là đáp lại.
“Ngươi bắn súng rất chuẩn?”
Quách Quang Diệu cười hỏi.
“Đúng vậy.”
Giọng điệu của Tô Nhất Nhị chắc chắn như đinh đóng cột.
“Việc ngươi phải làm rất đơn giản, làm cho vài người biến mất.”
Câu trả lời của Quách Quang Diệu sặc mùi máu tươi.
…
“Sao ngươi không nói với ta mà lại bắt Lý Trọng Cửu trước? Ngươi biết những thứ kia căn bản không thể kết tội được hắn không? Tên điên này nhất định sẽ gây ra họa lớn.”
Gần như vừa ra khỏi cửa, Lý Tử Thành đã bấm số điện thoại của trưởng phòng Khương. Từ sau khi biết tin, khuôn mặt lạnh lùng của Vạn Thu Sinh luôn hiện lên trong đầu hắn.
Mọi chuyện không diễn ra như kế hoạch, những người Hạ quốc đó chắc chắn sẽ nghĩ rằng hắn đang che giấu sự thật.
Đúng là chết người mà.
Lý Tử Thành biết rất rõ hậu quả của chuyện này.
“Hình như ta không có nhiệm vụ phải báo cáo mọi thứ với ngươi.”
Giọng điệu của trưởng phòng Khương vẫn thẳng thừng như trước: “Ngươi phải chú ý thân phận của mình. Tại sao lại ở cùng những tên khốn kiếp kia, ngươi thấy mình cũng trở thành rác rưởi sao?”
Lý Tử Thành kìm nén cơn giận của mình.
“Trưởng phòng Khương, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì? Làm như vậy chỉ khiến mọi chuyện càng thêm rối rắm.”
“Nghe đây, lập tức đến gặp ta ngay.”
Giọng nói của trưởng phòng Khương dịu đi: “Không phải ngươi đã sớm mệt mỏi với thân phận nội gián này sao. Ngươi đến giúp ta một việc cuối cùng, từ nay về sau ngươi có thể ra khỏi vũng lầy này.”
“Được.”
Lý Tử Thành cúp điện thoại.
...
Busan sắp có bão, đám người hung tợn ẩn mình trong bóng tối đang nghênh đón cục diện sinh tử của bọn hắn. Tương tự như vậy, Thôi Hữu Trí ở Hán thành cũng nghênh đón buổi biểu diễn quan trọng nhất trong cuộc đời nàng từ trước đến nay.
Rất khó để các nghệ sĩ Bổng Tử quốc được ra mắt.
Từng người các nàng giống như một dây chuyền lắp ráp được sản xuất ra. Trải qua quá trình huấn luyện địa ngục khiến người bình thường phải tuyệt vọng, các nàng mới có cơ hội ra mắt.
Không giống như những cô gái khác trong nhóm các nàng, Thôi Hữu Trí tận hưởng quá trình huấn luyện địa ngục này.
So với cuộc sống xám xịt không nhìn rõ tương lai hay mặt trời ở dưới quê, nàng cảm thấy hiện tại chính là thiên đường.
Gần đây cũng không biết tại sao, Thôi Hữu Trí thường mơ thấy anh trai Thôi Đấu Hạo ốm liệt giường kia của mình. Mặc dù bị anh trai đánh đuổi ra khỏi nhà, nhưng cô gái dần hiểu được suy nghĩ thực sự của anh trai mình.
Anh trai muốn nàng tìm được cuộc sống của riêng mình, không muốn liên lụy đến mình. Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến nàng tiếp tục kiên trì.