Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 90 - Chương 90: Nhược Điểm

Chương 90: Nhược điểm Chương 90: Nhược điểm

Ánh mắt Cố công tử nhìn Đỗ Cửu như đang nhìn một con mồi.

Đỗ Cửu vững vàng như núi, ánh mắt bình tĩnh, chỉ lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của người trước mặt.

Một đoạn ký ức hiện ra trong đầu Cố công tử, hắn chậm rãi ngồi thẳng dậy, giọng điệu nghi vấn: "Cẩm Tú ở Ô thành?"

Cuối cùng hắn cũng nhớ ra trong một lần tụ hội cách đây hơn chục ngày, một người có mạng lưới quan hệ rộng rãi đã vô tình nhắc tới tập đoàn Cẩm Tú ở Ô thành trên bàn rượu.

"Hiện nay ở Ô thành một thanh niên trẻ rất giỏi, gây dựng nên tập đoàn Cẩm Tú, bành trướng rất nhanh."

"Thanh niên trẻ ở Ô thành?"

Có người nói bằng giọng điệu coi thường.

Vị kia rất nghiêm túc: "Các ngươi không bằng hắn, ta cũng tình cờ biết ở Ô thành có một người như vậy."

Cố công tử nhớ rõ lúc ấy mình xen vào một câu như nói đùa: "Người có thể khiến Tề ca khen ngợi như vậy chắc chắn rất lợi hại."

Tề Tất Thành nói với Cố công tử với vẻ mặt rất nghiêm túc: "Thủ đoạn của người này rất cứng rắn, căn cơ cực kỳ vững chắc. Ở Ô thành hắn gần như trong suốt, vô cùng bí ẩn, rất khó tiếp xúc. Nếu không thì mọi người kết bạn cũng tốt."

"Cẩm Tú ở Ô thành, ông chủ của ngươi họ Tô phải không?"

Cố Thanh Vân hỏi một câu, có vẻ không chắc chắn lắm.

"Đúng vậy."

Cố Thanh Vân thong thả gõ bàn, suy nghĩ chốc lát rồi nói với quản lý sảnh chính đứng bên cạnh: "Mang điện thoại đến đây."

Cuộc gọi đến Tề Tất Thành nhanh chóng kết nối, Cố Thanh Vân nói thẳng vào chủ đề: "Tề ca, ông chủ của công ty Cẩm Tú mà ngươi nói muốn đòi người từ chỗ ta."

Tề Tất Thành đáp: "Có đôi khi thêm bạn thì có thêm nhiều con đường."

Cố Thanh Vân cúp máy, nhìn thẳng vào Đỗ Cửu: "Ngươi có thể đưa người đi, nhưng ta có một điều kiện."

Hắn đứng dậy, chìa tay nói: "Ta muốn kết bạn với Tô tổng."

"Năm nghìn một trăm vạn ( 51 triệu )!"

Lưu Vĩ Dân không giữ được vẻ bình tĩnh nữa, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm màn hình khóa.

Tô Bình Nam mỉm cười, gật đầu với Lưu Vĩ Dân, không ra giá nữa.

Rõ ràng là trận đấu giá này đã hâm nóng bầu không khí trong hội trường, quá trình đấu giá tiếp theo sôi động hơn rất nhiều.

Giữa chừng Lưu Vĩ Dân thử ra giá vài lần, Tô Bình Nam đều tăng giá. Khi hắn từ bỏ, Tô Bình Nam cũng không tiếp tục ra giá, mặc cho vật phẩm bán đấu giá bị người khác lấy. Lưu Vĩ Dân nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng nói thầm với người bên cạnh vài câu, sau đó chỉ vào Tô Bình Nam. Người nọ khom người đi nhanh tới trước mặt Tô Bình Nam, cúi xuống nói nhỏ: "Tô tổng, Lưu Tổng nói là oan gia dễ giải không dễ kết, mọi người đến đây cũng là để cầu tài, có thể kết bạn không?"

"Lý Cương."

Tô Bình Nam chỉ thốt ra hai chữ.

Sau khi nhận được câu trả lời, Lưu Vĩ Dân ngoảnh đầu nhìn Tô Bình Nam mấy lần, chậm rãi gật đầu. Tiếp đó, Lưu Vĩ Dân ra giá cho một mảnh đất mà mình mong muốn từ lâu, quả nhiên lần này Tô Bình Nam không có bất kỳ hành động gì.

Tiết mục chính của buổi đấu giá là công ty xây dựng thứ hai của tỉnh đang sứt đầu mẻ trán suốt mấy năm qua.

Từ cuối thập niên 80, công ty xây dựng thứ hai của tỉnh đã tiến hành cải cách bằng hình thức mua cổ phần, cổ phần của nhà nước không còn lại bao nhiêu. Người đứng đầu công ty là Lý Đức trải qua mấy năm xuôi chèo mát mái, sau đó càng ngày càng bành trướng.

Địa vương năm đó ôm hùng tâm tráng trí lấy được thành phố Thiên Đô muốn xây dựng tòa nhà cao nhất tỉnh Thiên Nam, nhưng tiếc là công ty xây dựng thứ hai của tỉnh xây đi xây lại vài lần vẫn thất bại, mắt xích tài chính đứt gãy, Lý Đức vay mượn tiền khắp nơi mà vẫn không thể chống đỡ. Cuối năm 91, Lý Đức nản lòng thoái chí, nhảy từ tầng thượng nhà mình tự tử, để lại công ty xây dựng thứ hai tỉnh Thiên Nam thủng như cái sàng.

Công trình mang lại lợi nhuận nhất, đáng giá nhất của công ty xây dựng thứ hai tỉnh Thiên Nam là tòa nhà năm xưa có trình độ xây dựng bậc nhất, được người người tung hô, nhưng bây giờ bị mọi người cười nhạo là tòa nhà hoang. Dường như tòa nhà này đã trở thành trò cười của tỉnh Thiên Nam trong tầng lớp cấp cao của Hạ quốc.

Giá khởi đầu không cao, chỉ hai nghìn vạn. Nhưng khoản nợ ngân hàng hơn sáu nghìn năm trăm vạn lại khiến tất cả các ông chủ đang ngồi đây chùn bước.

Phía thành phố thật sự hạ quyết tâm, hứa hẹn từ bỏ toàn bộ cổ phần quốc hữu vốn có. Tức là một khi bằng lòng gánh vác trách nhiệm tiếp tục xây dựng tòa nhà này, tỉnh Thiên Nam sẽ xuất hiện doanh nghiệp dân doanh có trình độ bậc nhất và hoàn toàn độc lập đầu tiên ở Hạ quốc.

Lợi nhuận đi kèm với rủi ro, bầu không khí vẫn yên lặng. Điện thoại của Tô Bình Nam đổ chuông.

Tô Bình Nam ném bảng số cho Trương Lệ Hoa, hờ hững nói một câu "giành lấy" rồi lập tức ra khỏi hội trường. Trước ánh mắt chăm chú của những người có mặt ở đây, Trương Lệ Hoa giơ bảng số lên.

"Hai nghìn vạn."

Thấy công ty Cẩm Tú ra tay trước, đám hồ ly vốn có ý định đấu giá cũng bắt đầu giơ bảng, cuối cùng thì bầu không khí cũng trở nên sôi động.

Nhà máy Điện tử Cẩm Tú ở Thiên Đô.

Trong ba hội sở có tới bốn người tên là Lâm Tuyết. Lúc này, một hàng bốn người thấp thỏm nhìn nam nhân xa lạ phía đối diện.

Bình Luận (0)
Comment