Vu Lập Quả cúp điện thoại, cả người trầm xuống.
Vừa rồi đối phương gọi điện thoại đến cũng không có lời gì khách sáo, chào hỏi vài câu là đi thẳng vào vấn đề.
“Ta nghe nói con gái của ông chủ Vu đã nộp đơn vào học viện Malanio của Milan hai lần nhưng không thành công?”
“Ngươi nói vậy là có ý gì?"
Vu Lập Quả cảm thấy kinh ngạc. Việc con gái ra nước ngoài du học chính là tâm bệnh của hắn, nhưng rất ít người biết việc này. Tin tức của tập đoàn Cẩm Tú quả nhiên linh thông đến dọa người.
“Tập đoàn Cẩm Tú có mối quan hệ tốt với đối tác kinh doanh dầu ô liu ở Apennine, chúng ta có thể giúp đỡ ngươi một tay.”
“Vô công bất thụ lộc.”
Phản ứng đầu tiên của Vu Lập Quả chính là từ chối, nhưng lời nói kế tiếp của Lục Viễn khiến hắn cảm thấy do dự.
“Nhận quà thì mới là bạn. Bạn bè nhiều thì đường mới dễ đi. Ta nghĩ ông chủ Vu hiểu đạo lý này hơn ta.”
Giọng điệu của Lục Viễn vô cùng bình tĩnh: “Vì sao mọi người lại không làm bạn tốt với nhau?”
“Nói đi, giám đốc Lục có chuyện gì cần ta giúp đỡ không?”
Giọng điệu đối phương vẫn bình tĩnh, nhưng phong cách làm việc của tập đoàn Cẩm Tú khiến cho Vu Lập Quả phát lạnh, cộng thêm quan hệ với những ông chủ lớn khiến cho hắn rốt cuộc không từ chối được.
“Rất đơn giản, nghe nói Hồ Quốc Khôn muốn đến Lâm Hải. Tô tổng muốn mời hắn một bữa cơm.”
“Được.”
Vu Lập Quả biết đây chính là cơ hội của đồng đội cũ. Hắn đồng ý rất sảng khoái.
“Cảm ơn ông chủ Vu. Chuyện của con gái ngươi sẽ có chuyên gia xử lý. Đương nhiên, phí tổn du học cũng sẽ do tập đoàn Cẩm Tú tài trợ. Dù sao, một nhân tài ưu tú trong ngành thiết kế thời trang rất khó có được. Tập đoàn Cẩm Tú cũng muốn chen chân vào ngành công nghiệp này.”
Lục Viễn mỉm cười cúp điện thoại.
…
Ba giờ chiều.
Tần Tử Khâm đến trường. Nàng chuẩn bị cho buổi học cuối cùng trong sự nghiệp giáo viên của mình. Vượt quá dự kiến của Tô Bình Nam, nữ nhân đã gọi điện thoại cho hắn.
“Chuyện gì vậy? Không phải ngươi đã chào hỏi trước rồi sao? Tại sao nhất định phải đến chứ?”
Tô Bình Nam có chút kỳ quái về việc Tần Tử Khâm vẽ vời cho thêm chuyện.
“Làm việc phải đến nơi đến chốn. Huống chi ta luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm. Có mấy lời ta vẫn phải nói.”
Nữ nhân đưa ra lời mời với Tô Bình Nam: “Tô tổng, ngươi có hứng thú nghe xong?”
“Được.”
Tô Bình Nam đồng ý: “Ta muốn nghe xem rốt cuộc ngươi có lời gì có thể khiến cho mọi người phải kinh thế hãi tục.”
…
Phòng học vẫn đông như cũ.
Mỹ nữ lão sư xin nghỉ dạy mấy ngày. Dạy thay là một giảng viên lớn tuổi khiến cho đám sinh viên cảm thấy vô vị tẻ nhạt. Sau khi biết được giờ học hôm nay sẽ do Tần Tử Khâm đảm nhận, mười phút trước phòng học đã đầy, không còn chỗ ngồi.
Không một sinh viên năm hai nào của đại học Tài chính - Kinh tế Thiên Nam biết được đây là tiết học cuối cùng của lão sư nữ thần của bọn hắn. Bọn hắn vẫn cười đùa như mọi ngày.
Mà người kích động nhất chính là Lâm Vãn Tình.
Bởi vì nàng nhìn thấy nam nhân kia, tim của nàng lại một lần nữa đập như hươu chạy. Nhưng lần này nam nhân đó rõ ràng không muốn để cho người khác phát hiện được hắn. Hắn mặc một chiếc áo khoác màu xanh quân đội mà sinh viên thường hay khoác vào mùa này nhất, cổ áo dựng đứng, gương mặt dài như đao tước.
Bạn ngồi cùng bàn phát hiện nữ hài có vẻ không được ổn cho lắm. Ban đầu cũng tính trêu chọc vài câu, nhưng nàng lại bị lời nói của Tần Tử Khâm vẫn tranh thủ thời gian giảng bài như trước thu hút.
“Xin chào các bạn học, đây là buổi học cuối cùng của ta dành cho các ngươi.”
Tần Tử Khâm mỉm cười: “Cho nên, trong buổi học hôm nay, ta sẽ dạy cho các ngươi một thứ mà ta muốn dạy nhất chứ không phải là những lời nói nhảm trong sách vở.”
Câu nói đầu tiên của nữ nhân đã khiến mọi người phải ngây ra.
“Nói thật, ta rất thất vọng đối với nền giáo dục của trường học chúng ta, thậm chí là toàn bộ Hạ quốc? Vì sao?”
Tần Tử Khâm nhìn thoáng qua Tô Bình Nam, mỉm cười tiếp tục nói.
“Bởi vì nó rất thất bại. Thứ nhất, nó không dạy các ngươi làm người như thế nào. Thứ hai, nó không dạy các ngươi làm sao kiếm được tiền.”
Tiếng vỗ tay yếu ớt nhưng đủ giòn giã vang lên. Tô Bình Nam ngồi ngay ngắn ngoài cùng nhất bên trái của lớp học, ánh mắt chỉ toàn là sự thưởng thức.
Toàn bộ lớp học đều xôn xao.
Tất cả những người đang ngồi ở đây đều là những người trẻ tuổi, tất nhiên bọn hắn đều có tâm lý hơi nổi loạn. Bọn hắn rất phấn khích khi nghe những lời phê bình hiệu quả về giáo dục đương đại như vậy.
“Xem ra, câu nói này của ta có hiệu quả rất tốt.”
Nữ nhân giang tay, nói tiếp: “Hơn nữa, ta cho rằng một ngôi trường nghiên cứu về học thuật thì nên có một nhà lãnh đạo thực sự tham gia vào nghiên cứu học thuật. Đương nhiên, trường đại học Kinh tế - Tài chính Thiên Nam cũng không tệ lắm. Nếu không, ta cũng không có cơ hội đứng ở đây.”
Dừng lại một chút, nàng tiếp tục lên tiếng.
“Nguyên nhân khiến ta nói ra những lời này rất đơn giản. Ba của ta đã qua đời.”
“Hắn là một lão nhân rất bình thường cũng rất rộng rãi. Câu nói sau cùng hắn để lại cho ta là…”
Nữ nhân quay người, viết một câu lên bảng đen với nét chữ rất đẹp: “Cánh là mọc trên người của ngươi. Nếu ngươi muốn bay lượn một mình, ngươi cần chi phải để ý người khác đánh giá tư thế bay lượn của ngươi.”
Im lặng.
Nữ nhân mỉm cười: “Đại học Kinh tế - Tài chính Thiên Nam là một trường đại học hạng ba vẫn chưa được biết đến. Cho nên, các ngươi sẽ trở thành nhân tài đỉnh cấp trong tương lai không phải là không có, mà là không nhiều.”
Lời nói của Tần Tử Khâm rất tàn nhẫn: “Huống chi, ngươi cũng chỉ là một người trong đám người, nhưng các ngươi phải sống kiên cường, sống minh bạch.”
“Cổ có lục nghệ, và các học giả thậm chí đã thực hành chúng để đảm bảo cuộc sống của mình.”