Là nữ nhân Thiên Đô, có rất ít người ăn mặc giản dị nhưng lại luôn ngẩng cao đầu như Điền Phức.
Mẹ của nàng đau ốm liên miên nên nữ nhân này cực kỳ độc lập, kiên cường và rất tiết kiệm. Nàng thường xuyên dạy kèm học sinh cấp hai hoặc cấp ba học thêm ngoại ngữ. Mấy năm nay học đại học, nữ nhân này đều đạt thành tích xuất sắc trong việc học ở trường cũng như đi dạy.
Nhiều phụ huynh ở khu phố nếu điểm tiếng Anh của con mình không tốt, khi hỏi về gia sư, tên của nữ nhân đó sẽ là cái tên đầu tiên vang lên bên tai bọn hắn.
“Có việc.”
Chủ nhiệm Lưu vẫn không cười như mọi khi: “Nghe nói ngươi thường xuyên dạy kèm bên ngoài?”
“Đúng vậy.”
Điền Phức có chút căng thẳng giải thích một câu: “Tuy nhiên, thành tích của ta vẫn không đi xuống. Ta cần kiếm tiền để phụ giúp gia đình. Ta đã thông báo cho trường về chuyện này rồi, lúc đó ngươi cũng đã đồng ý.”
Hiển nhiên nàng đã hiểu lầm mục đích chủ nhiệm Lưu gọi nàng đến đây.
“Ta không gọi ngươi đến đây để chỉ trích ngươi. Ta nghe nói ngươi có thể dạy người mất gốc, không có nền tảng bắt đầu lại từ đầu?”
Nữ nhân khẽ gật đầu.
“Xem ra ta đã tìm đúng người. Ngươi chọn học tiếng Hàn, môn phụ là tiếng Anh đúng không?”
Nữ nhân tiếp tục gật đầu.
“Một tiếng của ngươi là bao nhiêu tiền? Hai mươi hay ba mươi?”
Chủ nhiệm Lưu mỉm cười hỏi. Nụ cười khiến cho nữ nhân nhiều ít thả lỏng được một chút.
“Mười lăm.”
Nữ nhân thành thật trả lời.
“Có một học sinh không biết ngươi có muốn dạy không? Người này không hề có nền tảng. Chỉ là thời gian của hắn không cố định. Một giờ học tám trăm đồng.”
Chủ nhiệm khoa nói ra con số khiến nữ nhân sợ ngây người.
“Tám trăm đồng?”
“Một tiếng?”
Hai câu hỏi đã thể hiện trọn vẹn thái độ khó tin của nữ nhân. Giá tiền này khiến cho nàng hoài nghi không biết mình có nghe lầm hay không.
“Không sai, là một tiếng.”
Sắc mặt vốn nghiêm túc của chủ nhiệm Lưu chỉ toàn là nụ cười: “Ta đã tìm hiểu một chút về ngươi. Danh tiếng của ngươi rất tốt, cộng thêm ngươi cũng biết tiếng Hàn. Cho nên ta đã nhớ đến ngươi.” Vĩnh viễn đừng nên xem thường năng lực luồn cúi của một số người, chủ nhiệm Lưu chính là một trong số đó.
Tần Tử Khâm đã nhắc, Tô Bình Nam nhất định sẽ lưu tâm. Tập đoàn Cẩm Tú càng lúc càng quốc tế hóa, hơn nữa có một số chuyện hắn không thể thông qua phiên dịch để câu thông. Cho nên, hắn cảm thấy đã đến lúc mình phải học ngoại ngữ.
Ban đầu hắn không nghĩ tới việc thuê gia sư cho mình, mà chỉ đề cập với Văn Tiểu Địch, lúc rảnh rỗi sẽ nhờ phiên dịch viên của công ty dạy kèm.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ này.
Ai sẽ dạy cho Tô Bình Nam?
Mấy thông dịch viên bắt đầu run rẩy, đùn đẩy cho nhau cả nửa ngày, người lớn gan nhất đã đồng ý. Kết quả vừa học, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Tô Bình Nam, hắn lập tức tê cả da đầu.
Phát âm? Khẩu ngữ?
Nói đùa cái gì vậy? Một gia sư sắc mặt tái nhợt, cà lăm cả nửa ngày một lời cũng khó nói thì làm sao mà dạy?
Tô Bình Nam có chút bất đắc dĩ.
Hắn vốn là một người ít nói. Có đôi khi hắn quả thật có chút mờ mịt về những thứ mang tính thường thức. Không hiểu thì tất nhiên phải hỏi, nhưng ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, sau đó nêu ra câu hỏi, kết quả là tinh thần của đối phương lập tức tan rã.
Cũng không còn cách nào.
“Đến trường đại học ngoại ngữ tìm giáo viên cho ta, những người này không được rồi.”
Tô Bình Nam phân phó cho Văn Tiểu Địch xong, chỉ nhấn mạnh một câu: “Ta không có thời gian cố định, giá cả có thể cao một chút.” Văn Tiểu Địch nắm giữ đa số mạng lưới quan hệ của tập đoàn Cẩm Tú. Nàng chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho chủ nhiệm Lưu của trường đại học ngoại ngữ là được.
Văn Tiểu Địch chỉ nói cần một giáo viên ưu tú nhất, giá cả không quan trọng, cũng không nói học sinh là ai, nhưng cúp điện thoại xong, chủ nhiệm Lưu đã bắt đầu động não.
Không nói không có nghĩa là không đoán ra được.
Là người xuất thân từ nông thôn, học lực của Lưu Minh Duyệt không cao, cũng không có hậu trường, nhưng hắn có thể từ một phụ đạo viên lăn lộn thành chủ nhiệm khoa, có thể thấy năng lực giao tiếp của người này rất trơn tru.
Hắn rất có thiên phú về phương diện này, cũng rất thích sử dụng đầu óc. Quan hệ của Văn Tiểu Địch và hiệu trưởng không tệ. Tập đoàn Cẩm Tú cũng đã quyên tặng máy tính cho trường. Hắn biết rõ năng lực kinh người của nữ nhân kia. Hắn từng có suy nghĩ muốn bồi dưỡng người của mình, đây chắc chắn là một cơ hội tốt.
Huống chi, từ hai điểm đã chứng tỏ học sinh nhất định không phải tầm thường.
Thứ nhất, giá cả không quan trọng.
Thứ hai, thời gian không cố định. Hơn nữa cuộc điện thoại này là do Văn Tiểu Địch gọi đến.
Giá cả không quan trọng, thân thích của Văn Tiểu Địch sẽ không hào phóng như thế. Thời gian không cố định, câu nói này càng khẳng định đối phương là người trưởng thành. Nếu là học sinh, làm sao có chuyện không có thời gian cố định chứ.
Như vậy, đáp án vô cùng sống động.
Tập đoàn Cẩm Tú, việc tư của người nào có thể khiến cho thư ký chủ tịch Văn Tiểu Địch phải đích thân làm việc?
Học sinh chỉ có thể là một người, Tô Bình Nam.
Nói thật, nếu không phải chủ nhiệm Lưu không tự tin về năng lực giảng bài của mình, hắn rất có thể đã tự đề cử mình. Phải biết rằng nếu có thể dựa vào Tô Bình Nam như mặt trời ban trưa, đừng nói là chủ nhiệm khoa, cho dù là hiệu trưởng cũng không phải là không được.
Một vấn đề dạy học thật đơn giản lại khiến hắn suy tính cả nửa tiếng. Sau đó, ánh mắt chủ nhiệm Lưu đặt vào đám sinh viên, cũng không cân nhắc đến giáo viên.
Rất nhanh, hắn chú ý tới sinh viên nổi tiếng Điền Phức.