Nửa tiếng trước.
Điền Phức đã bị mẹ hối thúc mấy ngày nay, cuối cùng cũng có thời gian đi tìm Đại Thành ca nghe nói đang làm việc tại một quầy bán đồ ăn tên Đô Nhất trên đường Thanh Lương.
Lý do rất đơn giản, chính là thuyết phục Lưu Đại Thành đến làm việc ở nhà máy mà lão Cửu khó khăn lặp mới giúp hắn tìm được.
Ban đầu cô gái không muốn đến.
Theo suy nghĩ của nàng, Đại Thành ca không còn là một đứa trẻ nữa, ai cũng có lựa chọn của riêng mình. Nhưng nàng không thể chịu được mẹ cằn nhằn. Hơn nữa, lão Cửu vẫn thường giúp đỡ nàng, vậy nên nàng phải trả lại ân tình này.
Sau khi cô gái nói xong ý kiến của mình, cũng không ép buộc Lưu Đại Thành vẫn luôn thích mình.
“Chỉ cần ngươi không làm chuyện xấu, ta sẽ không phản đối ngươi làm gì. Thấy ngươi thật sự làm việc ở chỗ này, ta cũng yên tâm.”
Điền Phức vỗ ngực với vẻ mặt hài lòng. Một người chưa trải đời như nàng không bao giờ ngờ rằng một gian hàng bán đồ ăn lại là nơi buôn bán tang vật lớn nhất thành phố.
“Đi đây, ta không quấy rầy công việc của ngươi nữa.”
Cô gái vẫy tay: “Đại Thành ca, ngươi hãy đối xử với bác trai tốt hơn, nhớ chưa?”
Đầu tiên là bắt chước vẻ mặt hung dữ của hắn khi còn nhỏ, sau đó Điền Phức cũng cảm thấy như vậy quá trẻ con nên không nhịn được mà bật cười.
Nhìn cô gái cười hai mắt cong thành hình trăng khuyết bĩu môi rời đi, Lưu Đại Thành có chút không nỡ.
Hắn đã ra ngoài xã hội hơn một năm, cũng gặp rất nhiều loại phụ nữ, nhưng cô gái trước mặt vẫn là nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn từng thấy.
“Tới cũng tới rồi, ăn một bữa rồi hẵng đi.”
Lưu Đại Thành chỉ vào gian hàng: “Đừng nhìn bảng hiệu như vậy mà lầm, ta đảm bảo hương vị bên trong là số một.”
Thấy vẻ mặt do dự của cô gái, Lưu Đại Thành bắt đầu thuyết phục: “Hơn nữa, nếu ngươi không vào, làm sao ngươi biết được ta có lừa ngươi hay không? Ngươi phải giải thích với ông già nhà ta thế nào?”
Ngửi thấy hương vị thức ăn ngập tràn trong không khí, quả thực Điền Phức có chút đói bụng, do dự hỏi một câu: “Có đắt lắm không?”
Lưu Đại Thành nhếch miệng: “Ngươi cảm thấy quầy đồ ăn này có đắt không?”
Cô gái gật đầu đồng ý, không hề biết mình sắp chứng kiến một cảnh tượng khiến nàng gần như ngạt thở. Một thế giới mà nàng chưa từng nghe hay nhìn thấy cứ như vậy hiện ra trước mặt nàng.
Gian hàng ăn uống rất nhộn nhịp, đồ ăn vừa rẻ lại vừa ngon, gần như đã chật kín người.
Sau mười phút chờ đợi vẫn không có chỗ trống. Điều này khiến Lưu Đại Thành đang nóng lòng muốn thể hiện có chút xấu hổ.
Vì vậy, sau khi chăm sóc nịnh nọt vài tên phục vụ cao lớn vạm vỡ, hắn đã đưa Điền Phức lên tầng hai.
Vào lúc này, Điền Phức không hề biết rằng tầng hai của quầy hàng này chưa từng mở cửa cho những thực khách chân chính.
Tầng hai thực sự yên tĩnh hơn rất nhiều. Cô gái liếc nhìn xung quanh, phát hiện cửa của mấy gian phòng riêng đều đóng chặt, chỉ có mấy cái bàn trống nằm rải rác bên ngoài.
Bọn hắn tìm thấy một gian phòng trống, hai người ngồi đối diện nhau.
“Phục vụ ở chỗ các ngươi đều rất vạm vỡ.”
Câu cảm thán vô tình của Điền Phức khiến Lưu Đại Thành có chút hoảng hốt, nhưng hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm sau khi nhìn thấy vẻ mặt của cô gái.
Vì là người nội bộ, cộng thêm đồ ăn được gọi ở tầng hai nên tốc độ lên món rất nhanh. Hương vị của các món ăn thực sự rất ngon, xứng đáng với lời khen của Lưu Đại Thành.
Cô gái đang đói ăn với vẻ mặt hớn hở: “Khó trách lương của ngươi lại cao như vậy. Hương vị thật sự rất ngon, bình thường chắc chắn là rất nổi tiếng.”
Nhìn cô gái nghiêm túc cau mũi, Lưu Đại Thành rất vui vẻ: “Thích mùi vị ở đây sao? Vậy thì có thể thường xuyên tới đây.”
Cô gái gật đầu, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, híp mắt cười: “Cũng muộn rồi, ta đi trước.”
“Được.”
Hai thanh niên trò chuyện vui vẻ không nghe thấy âm thanh bên ngoài, vậy nên vừa mở cửa bước ra khỏi phòng, thì cảnh tượng trước mắt khiến cô gái giật mình.
…
Ra ngoài lăn lộn quan trọng nhất gì?
Người ta nói rằng điều quan trọng nhất chính là thể diện.
Thể diện của các anh lớn trong thế giới ngầm có chút giống với hình tượng của ngôi sao ở hậu thế. Mất mặt giống như sụp đổ hình tượng, muốn kiếm lại bát cơm này cũng rất khó khăn.
Vậy nên tiếng hét của cô gái đến rất đúng lúc.
Mà Hậu Hoan Hỉ là một một lão giang hồ, hắn lập tức nắm bắt cơ hội này.
“Cho ta chút mặt mũi, mọi người cứ từ từ nói chuyện.”
Hậu Hoan Hỉ đứng chặn trước mặt Tiểu Xuyên: “Thu vào đi, có người ngoài ở đây.”
“Đại Thành?”
Hậu Hoan Hỉ thấy Tiểu Xuyên cất vũ khí đi thì thở phào nhẹ nhõm. Hắn quay đầu nhìn Lưu Đại Thành đang đứng trước mặt cô gái có sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt hắn lập tức trở nên lạnh lùng.
“Đưa bạn ngươi cút ra ngoài.”
“Đứng lại.”
Trương Tập ngăn hai người đang lảo đảo lại, nhìn Điền Phức mỉm cười: “Ngươi tên gì?”
“Điền Phức.”
“Sinh viên?”
“Vâng.”
“Học ở đâu?”
“Học viện ngoại ngữ Thiên Nam, năm thứ hai.”
Trương Tập hỏi rất nhanh, cô gái gần như trả lời trong sự hoảng loạn.
“Hiện tại ta đã biết tên và địa chỉ của ngươi. Đôi khi ngậm miệng sẽ tốt với ngươi hơn.”
Trương Tập cười lạnh, bước sang một bên cầu thang.
…
“A!”
Hơn mười phút sau, cô gái vẫn chưa bình tĩnh lại, nàng vỗ ngực thở phào nói: “Dọa chết ta rồi.”
Lưu Đại Thành cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Hắn không biết Lục Viễn và Trương Tập, nhưng hắn hiểu Hậu Hoan Hỉ. Có thể khiến Hoan Hỉ ca bình thường ngoài cười nhưng trong không cười phải cẩn thận như vậy, thì những người đó phải có lai lịch không nhỏ.
“Đại Thành ca, về nhà đi.”
Cô gái bình tĩnh lại thì nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Ta không quan tâm những người kia làm gì, nhưng ngươi không thích hợp với thế giới đó.”
“Tại sao?”
Lưu Đại Thành trong lòng còn định trở về, có chút không tình nguyện nói: “Yên tâm, ta biết xử lý thế nào.”
“Không, ngươi không biết.”
Đây là lần đầu tiên Điền Phức nắm tay Lưu Đại Thành từ sau khi trưởng thành. Rõ ràng cô gái này đang rất nghiêm túc. Nàng nhìn thẳng vào đối phương, đôi mắt bình thường như trăng lưỡi liềm lúc này cũng vô cùng nghiêm túc.