“À đúng rồi.”
Diệp An Ninh trả lời: “Nhân chứng nói rằng, tên cướp cầm đầu đã nói một câu gì đó khi rời đi.”
“Câu gì?”
Lưu Ba Đào nheo mắt, bản năng mách bảo hắn rằng, vụ án này có thể không đơn giản giống như bề ngoài.
“Ta vẫn luôn nghe nói rằng ông chủ Tô giàu nứt đố đổ vách. Cảm ơn vì ngày hôm nay.”
Diệp An Ninh hiểu lão sư đang lo lắng điều gì. Trong đầu cô gái hiện lên đôi mắt lạnh lùng của nam nhân. Với tính cách tàn nhẫn của Tô Bình Nam, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua.
“Quả nhiên là có chuẩn bị mà đến.”
Lưu Ba Đào gật đầu, lẩm bẩm một mình: “Với một vụ án lớn như vậy, việc chuẩn bị trước là điều không thể thiếu.”
Kinh nghiệm phong phú của nam nhân đã phát huy tác dụng. Lưu Ba Đào nhìn các tòa nhà ở xung quanh, chẳng mấy chốc, quán mì bên kia đường đã lọt vào tầm mắt của hắn.
“Nói với cấp dưới bảo vệ hiện trường, báo cáo khám nghiệm tử thi phải thật nhanh chóng. Nếu như người nhà nạn nhân nếu có thắc mắc gì thì bảo bọn hắn trực tiếp đến gặp ta.”
“Vâng.”
Tiểu Từ tài xế kiêm trợ lý lập tức gật đầu.
“An Ninh, dẫn vài người đến đó xem thử.”
Lưu Bá Đào nhìn học trò cưng của mình, chỉ vào quán mì cách đó không xa: “Vụ án này là bài học cuối cùng ta dạy cho ngươi.”
…
Lục Viễn đến rất nhanh.
Tiếng phanh gấp chói tai cắt ngang câu trả lời của Diệp An Ninh. Hơn chục chiếc xe việt dã màu đen phóng nhanh về phía bọn hắn.
“Ầm... ầm... ầm.”
Tiếng đóng cửa nặng nề liên tiếp vang lên, Lục Viễn mặc âu phục màu đen xuống xe đầu tiên, trong mắt đầy vẻ hung ác vì bị khiêu khích.
“Tô tổng đã biết chuyện này. Dựa theo chỉ thị của hắn, tập đoàn Cẩm Tú sẽ phối hợp vô điều kiện với tất cả hành động của ngươi.”
Lục Viễn nhìn thẳng vào Lưu Ba Đào: “Nhưng bọn ta cần biết tất cả thông tin mà các ngươi có.”
Tin tức lan truyền nhanh chóng, có thể nói là một viên đá khiến cả mặt hồ gợn sóng.
Vốn dĩ là một vụ án lớn chấn động Thiên Nam, hơn nữa còn liên quan đến Tiểu Hồng Bào tàn nhẫn nhất, sức ảnh hưởng không cần nghĩ cũng biết.
An mập đang tụ tập trong một khu vực nhỏ, vì quá bất ngờ mà điện thoại rơi xuống đất.
Một vài người bạn trong bữa tiệc chưa từng thấy vẻ mặt kinh ngạc như vậy của ông chủ nổi tiếng xảo quyệt này.
“Chuyện gì vậy?”
“Có người điên rồi!”
An mập nhìn mấy đối tác làm ăn đang không hiểu gì: “Có người cướp đi một ngàn vạn tiền mặt của Tiểu Hồng Bào. Sắp xảy ra chuyện lớn rồi.”
Căn phòng vừa rồi còn ồn ào bỗng nhiên trở nên im lặng.
…
Hiện trường bị phong tỏa hoàn toàn. Lục Viễn chào hỏi Lưu Ba Đào rồi lập tức rời đi. Sau khi nghe được tình hình chi tiết những gì đã xảy ra tại hiện trường thông qua nhân chứng, vẻ mặt Lục Viễn u ám đến mức giống như sắp vắt được nước.
“Rất tốt.”
Lục Viễn ngăn bảo vệ Lý Tứ sắp bị đưa lên xe để lập biên bản lại. Sau khi lạnh lùng nhìn đối phương vài phút, hắn mới quay người bước vào xe với vẻ mặt vô cảm.
Sắc mặt Lý Tứ lập tức tái nhợt, trong lòng cảm thấy vui mừng vì thoát chết trong gang tấc. Nếu không có mấy vị cảnh sát ở bên cạnh, nói không chừng nam nhân cao một mét tám này có thể sẽ lập tức ngã xuống đất.
Sau khi lên xe, Lục Viễn không rời khỏi hiện trường mà lập tức bấm số điện thoại của Tô Bình Nam. Sau khi thuật lại chi tiết toàn bộ quá trình, hắn mới bổ sung thêm một câu.
“Nam ca, người phụ trách vụ án là Lưu Ba Đào.”
“Sự việc quá lớn, thu hút quá nhiều người chú ý, không được hành động theo cảm tính. Hai tiếng nữa ta sẽ trở lại Thiên Đô.”
Mặc dù giọng điệu của Tô Bình Nam vô cùng bình tĩnh, nhưng người hiểu hắn như Lục Viễn vẫn có thể nghe ra sự tức giận đang kìm nén của lão đại mình.
“Vậy còn Lưu Ba Đào thì sao?”
Lục Viễn nhìn nhóm người Lưu Ba Đào và Diệp An Ninh đang bước vào quán mì qua cửa xe, khuôn mặt u ám của hắn lộ ra vẻ hung bạo.
“Hiệu quả làm việc của người này rất tốt, không hẳn là không thể phối hợp. Hắn đã kìm chế rất lâu, đây chính là cơ hội của hắn.”
Dừng một chút, Tô Bình Nam nói ra một cái tên: “Tìm Hoàng Chí giúp đỡ, chúng ta nhất định phải nắm rõ tất cả tin tức về vụ án này.”
“Vâng.”
Giọng nói của Lục Viễn có chút trầm xuống: “Tên bảo vệ kia là ta tự mình tuyển, ta sẽ chịu trách nhiệm.”
“Không vội.”
Tô Bình Nam từ chối đề nghị của Lục Viễn: “Càng vào lúc này, càng phải bỏ qua. Chỉ cần để mắt đến Lưu Ba Đào trong hai tiếng này là được.”
“Đã rõ.”
Lục Viễn cúp điện thoại.
Hoàng Chí là phó cảnh sát trưởng của Thiên Nam, cũng là một trong những nhân vật lớn hay qua lại với tập đoàn Cẩm Tú. Lục Viễn biết người này, nhưng ở Cẩm Tú, không ai có thể liên hệ với những khách hàng này nếu như không có sự đồng ý của Tô Bình Nam và Tô Định Bắc. Đây là một quy luật thép.
Hắn châm điếu xì gà, để hương vị cay nồng tràn ngập trong khoang miệng. Sau khi nội tâm tàn bạo bị đè nén một chút, Lục Viễn gọi điện thoại: “Thứ trưởng Hoàng, ta cần ngươi giúp một việc.”
“Giám đốc Lục khách sáo rồi.”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có chút khàn khàn: “Chuyện gì vậy?”
“Lưu Ba Đào đã tiếp nhận vụ án Cẩm Tú bị cướp. Ta cần một vài thông tin về tình tiết của vụ án.”
Lục Viễn rất thẳng thắn, không che giấu mục đích của mình.
“Được, ta sẽ bảo Tiểu Triệu liên lạc với ngươi.”
Đối phương vui vẻ đồng ý. Trước khi cúp điện thoại thì do dự một lát, cuối cùng khuyên nhủ một câu.
“Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Mấy tên tội phạm này sớm muộn gì cũng rơi vào vòng vây của pháp luật. Giám đốc Lục cần gì phải huy động nhiều người như vậy? Dù sao thì chuyện này vẫn nên giao cho người có chuyên môn thì tốt hơn.”
Mặc dù lời nói của thứ trưởng Hoàng rất khéo léo, nhưng Lục Viễn vẫn hiểu ý của đối phương. Chẳng qua là không muốn Cẩm Tú nhúng tay vào, tránh việc xảy ra những hiệu ứng bươm bướm khác.
“Có một số chuyện không thể lùi bước. Nếu như lùi bước, tập đoàn Cẩm Tú sẽ không còn là Cẩm Tú nữa.”
Nói xong, Lục Viễn cúp điện thoại.