Trùng Sinh Chi Lại Vì Hầu Môn Phụ

Chương 51

Trong sảnh tiếp khách của Đinh Phong Viện, Oánh Tú kêu Bão Cầm dâng trà, nghe khách Chung gia trò chuyện, ngoại trừ Mộc Đình Lan và Chung Từ Văn ở bên ngoài, lão tổ tông cũng cho tức phụ của Tam nhi tử tới xem tân tức phụ của cháu ngoại mình.

"Lão tổ tông của chúng ta vì hôn sự của Hạo Minh mà nhọc lòng nhiều ngày, hiện tại thấy phu thê hai đứa hòa thuận, ta trở về cũng có thể ăn nói." Tam phu nhân Chung gia Điền thị nhìn bộ dáng tuệ tâm của Oánh Tú, trong lòng đề cao vài phần, sớm đã nghe nói tới Thẩm gia đại tiểu thư này, hiện tại vừa thấy quả nhiên khác xa lời đồn, mẹ kế kia đúng là tàn nhẫn, thế mà ở bên ngoài bôi nhọ hài tử của vợ trước.

"Hiện tại sự vụ trong phủ thong thả, đợi thân mình tướng công tốt lên một chút, con nhất định tự mình tới cửa thăm lão tổ tông." Oánh Tú làm như không thấy ánh mắt bất thiện của Mộc Đinh Lan, tươi cười trò chuyện với Điền thị.

"Ta nghe nói ban đầu biểu tẩu được làm mai với Tưởng gia, chuyện đó đúng không?" Thấy nàng không để ý, Mộc Đình Lan càng tức giận, dung mạo không có gì đặc biệt, thân phận lại không cao, dựa vào đâu biểu ca lại muốn cưới nàng?

Sắc mặt Tề Hạo Minh thoáng thay đổi, một tay Oánh Tú nhẹ nhàng đặt lên tay y: "Chắc biểu muội nghe lầm rồi, ta chưa từng nghe phụ thân nhắc tới hôn sự với Tưởng gia."

Mộc Đình Lan chỉ cảm thấy động tác này của Oánh Tú quá chói mắt, đương nhiên là vậy. Từ lúc năm tuổi nàng đã thề phải làm thê tử của biểu ca, nàng không ghét bỏ hai chân biểu ca không tiện, nhưng biểu ca lại hết lần này tới lần khác cự tuyệt nàng, vất vả lắm mới cầu xin được lão tổ tông mở lời, nhưng y vẫn không muốn. Đến năm nay nàng đã mười lăm, đủ tuổi, nhưng biểu ca đã thành thân.

"Đúng vậy Đình Lan, Tưởng gia kia sớm đã có hôn sự khác." Điền thị cũng cảm thấy một câu này của nàng không hề lễ phép, liền cười xin lỗi Oánh Tú.

Mộc Đình Lan bĩu môi, không cho là đúng: "Đó là sau này, trước đó rõ ràng là muốn cầu hôn biểu tỷ, sau lại từ bỏ, ai biết là vấn đề gì."

"Mặc kệ trước đó là ai nói, hiện tại biểu tẩu của muội đã là thê tử của ta, vậy là đủ rồi." Tề Hạo Minh lạnh giọng, ánh mắt thoáng nhìn qua Chung Từ Văn, dường như muốn nói, đệ dẫn muội ấy tới đây làm gì.

Chung Từ Văn ngồi bên dưới cũng rất bất đắc dĩ, nhún vai, lão tổ tông đã đồng ý, hắn còn có thể ngăn cản sao?

"Biểu ca, huynh..."

Oánh Tú thầm lắc đầu, nếu để Tề Hạo Minh nói thẳng, với tính tình của y, lời lẽ càng khó nghe: "Đình Lan biểu muội, bên ngoài rất nhiều lời đồn không phải là thật, đừng để mắt bị che mờ."

"Tam cữu mẫu, ở đây buồn chán, không bằng cháu kêu Tú Nhi dẫn người đi thăm mẫu thân, thế nào?"

Tề Hạo Minh liếc mắt ra hiệu cho Chung Từ Văn, hắn lập tức hiểu ý, kêu Mộc Đình Lan: "Ngồi lâu cũng buồn bực, biểu muội, chúng ta ra ngoài đi, nghe nói viện của biểu ca mới được trùng tu lại."

Mộc Đình Lan bị mất mặt, hiện tại chỉ có thể mặc hắn kéo ra ngoài. Oánh Tú khẽ cười, hòa ái nói với Điền thị: "Vậy Tam cữu mẫu cùng con qua chỗ mẫu thân đi."

Điền thị gật đầu, theo Oánh Tú ra ngoài, nhìn các nàng rời đi, Tề Hạo Minh mới gọi Trác Dạ tới, đưa mình đi tìm Chung Từ Văn.

Ở trà thất, Mộc Đình Lan nháo nhào với Chung Từ Văn: "Huynh lôi kéo muội làm gì, muội còn chưa nói xong!"

"Muội còn muốn nói gì nữa, muội không nghe biểu ca nói gì sao, hiện tại Thẩm tiểu thư đã là biểu tẩu, muội một hai bôi nhọ tẩu ấy là muốn biểu ca không vui đúng không?" Chung Từ Văn cũng rất bất đắc dĩ với tiểu nữ nhi được cô cô sủng hư này, biểu ca càng tránh, nàng càng không cam lòng, giống như người nàng coi trọng không coi trọng nàng chính là phạm lỗi rất lớn.

"Muội nào bôi nhọ tẩu ấy, rõ ràng hành vi của tẩu ấy không hợp, huynh không nghe nói sao, muội nghe nhà hoàn bà tử bên dưới bàn tán nói tiểu thư kia cùng..." Mộc Đình Lan còn chưa nói hết đã bị Chung Từ Văn bịt kín miệng, không biết Tề Hạo Minh đã xuất hiện ở trà thất khi nào."

"Huynh bịt miệng muội làm gì, dơ muốn chết!" Mộc Đình Lan ghét bỏ gạt tay hắn ra.

Chung Từ Văn ở phía sau nàng gọi một tiếng: "Biểu ca, huynh tới từ khi nào vậy?"

"Từ lúc hai người nói hành vi của nương tử ta không hợp." Tề Hạo Minh trừng mắt nhìn Mộc Đình Lan. Mộc Đình Lan thoáng lui mấy bước, đụng phải chung trà trên cái giá, Chung Từ Văn vội chạy tới đỡ nàng, lại nghe y nói, "Muội cẩn thận một chút, tất cả đều là trà cụ của biểu tẩu muội."

Mộc Đình Lan ngẩn ra, trên mặt lập tức phiếm hồng, khuỷu tay phía sau đột nhiên va chạm, nhóm một cái, cái giá ngã xuống, tất cả trà cụ rơi xuống đất, vỡ nát.

Không khí nhất thời đọng lại, Chung Từ Văn cẩn thận quan sát biểu tình của Tề Hạo Minh, không dám hít thở ra tiếng.

"Trác Dạ, đưa biểu tiểu thư ra ngoài, Đinh Phong Viện này không chào đón muội ấy." Tề Hạo Minh nhíu mày nhìn đống ly rơi vỡ dưới đất, lạnh lùng phân phó, "Ngày sau nếu Chung gia có người tới thăm, trong đó có biểu tiểu thư, lập tức mời bọn họ về."

"Biểu ca, huynh sao có thể vì mấy cái ly mà đuổi muội? Chỉ vì mấy cái ly mà thật sự muốn đuổi muội sao?" Trong mắt Mộc Đình Lan lập tức ươn ướt, vung tay, mấy cái ly ở trên giá bên cạnh cũng không thể may mắn thoát nạn, tất cả rơi xuống đất.

Chung Từ Văn không ngăn được nàng, không đành lòng mà híp mắt. Tiểu tổ tông này nào chịu an ổn chứ, mỗi lần đều là hắn chịu trách nhiệm, hắn đây có bao nhiêu cái mạng cũng không chịu đủ kinh hách.

"Mộc Đình Lan!" Tề Hạo Minh bỗng nhiên nặng nề quát lớn một tiếng, tiếng khóc của Mộc Đình Lan lập tức theo đó nhìn lại, ủy khuất nhìn y, "Đây là Nam Dương Hầu phủ, không phải nhà của muội, không chấp nhận muội làm càn như vậy, là ai dạy muội tới nhà người khác một chút không vừa lòng liền đập đồ trong nhà chủ nhân hả, có người dạy muội nói xấu biểu tẩu muội trước mặt ta đúng không?"

Lần này Tề Hạo Minh thật sự đã tức giận, Chung Từ Văn thật sự chưa từng thấy y phát hỏa như thế, Tề Hạo Minh thập phần ôn hòa dường như không có chuyện gì có thể khiến hắn nổi giận, lần này chỉ vì biểu muội đập đồ của Oánh Tú. Chung Từ Văn thay Mộc Đình Lan đổ mồ hôi, biểu ca tức giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng.

"Muội nói bậy khi nào, vốn dĩ đó là sự thật, biểu ca huynh rõ ràng bị nàng ta che mắt! Đình Lan chờ huynh lâu như vậy, chỉ chớp mắt huynh đã cưới kẻ khác, trong mắt của huynh muội còn không bằng mấy cái ly này sao?" Mộc Đình Lan khóc càng lớn, duỗi tay định tiếp tục nháo, Chung Từ Văn thấy vậy vội giữ nàng lại, nếu còn mặc kệ, chính mình cũng đừng hòng đặt chân tới Nam Dương Hầu phủ.

"Đủ rồi, bộ dáng này của muội còn giống một tiểu thư khuê các sao, ta nói sẽ cưới muội khi nào! Người đâu, đưa biểu tiểu thư ra ngoài!" Tề Hạo Minh vừa dứt lời, lập tức có hai bà tử đi vào kéo Mộc Đình Lan đi, y lại ngẩng đầu nhìn Chung Từ Văn đứng tại chỗ, "Đệ trở về nói với lão tổ tông, Đình Lan tuổi không còn nhỏ, nếu trong năm nay không giúp muội ấy định hôn sự, người làm biểu ca như ta cũng không ngại giúp đỡ."

Chung Từ Văn cả kinh, vội vàng gật đầu chạy đi. Biểu ca thật đáng sợ!

Trà thất theo đó mà trở nên an tĩnh, Tề Hạo Minh nhìn trà cụ bị đập nát dưới đất, phân phó Trác Dạ: "Thu dọn hết đi, dựa theo hình dáng cũ mà đi làm bộ mới."

Oánh Tú tiễn Điền thị đi xong, thời điểm trở về thấy ngoài viện Gia Cát Ngọc Hân có một nữ tử diện mạo tương tự nàng, khóe mắt ươn ướt chạy ngang qua. Còn đang nghi hoặc, nàng trở về Đinh Phong Viện mới phát hiện khách khứa Chung gia một người cũng không còn, gọi Hương Lăng vào phòng hỏi chuyện mới biết.

Tề Hạo Minh nửa nằm trên giường, Oánh Tú nhìn tờ ghi chú trong tay: "Sao không giữ bọn họ lại, cứ thế mà đi rồi?" Quà đáp lễ Oánh Tú cũng không kịp đưa, vừa rồi Điện thị ở trong viện hầu phu nhân ngồi một lúc, nghe nha hoàn vào nói vài câu liền vội vàng cáo từ.

"Nàng còn muốn giữ họ ở lại dùng cơm?" Tề Hạo Minh buông sách xuống, nhìn nàng.

Oánh Tú trừng mắt nhìn y một cái, cười nói: "Lòng dạ của thiếp không hẹp hòi như vậy."

"Nương tử cũng thật rộng lượng, nhưng vi phu là người keo kiệt, vừa nghe tới Tưởng Tam công tử kia liền không nuốt trôi cục tức này." Tề Hạo Minh đương nhiên biết Mộc Đình Lan bị người khác sai sử, nếu không một cô nương như nàng sao có thể biết nhiều chuyện như vậy. Lão tổ tông Chung gia muốn tốt cho y, y biết, nhưng những kẻ khác có tâm tư gì lại khó mà nói rõ.

"Chuyện với Tưởng Tam công tử là giả dối hư ảo, biểu muội này của tướng công chàng rõ ràng nó muốn gả cho chàng làm thê tử, nương tử thiếp nếu không rộng lượng, chẳng phải sẽ còn nhiều cục tức nuốt không trôi sao?" Oánh Tú không chút khách khí mà đáp trả, dứt khoát ngồi dậy qua chỗ ghế thái phi bên kia.

Tề Hạo Minh sửng sốt, ngay sau đó liền bật cười, Bão Cầm vén màn muốn vào đưa đồ, nghe bên trong nói cười qua lại liền thức thời lui xuống, đứng bên ngoài. Nàng vẫn luôn cảm thấy tiểu thư ủy khuất gả cho cô gia, nhưng mấy ngày nay nhìn tiểu thư vui vui vẻ vẻ, nàng cũng yên tâm không ít.

"Nàng còn không về đây ta sẽ qua đó." Thấy Oánh Tú thờ ơ ngồi bên kia, Tề Hạo Minh rốt cuộc cũng biết một khi nữ nhân muốn chơi xấu bản thân sẽ không thể đấu lại, y giả vờ di chuyển đặt chân xuống giường, cố sức mang giày, hai tay đỡ bàn nhỏ bên cạnh muốn đứng lên.

Oánh Tú không tin y thật sự sẽ tới đây, dù vẫn ung dung cầm tờ ghi chú đọc nhưng vẫn trộm nhìn bên kia, nào biết y thật chống đỡ cái bàn, run run muốn đứng dậy. Oánh Tú ngồi không yên, thấy y không chịu từ bỏ, đỡ cái bàn tự đi một bước, nàng vội đứng dậy đi qua đỡ lấy y, oán trách: "Sao lại vội vã như vậy? Nếu xảy ra ngoài ý muốn thì làm sao đây?"

Nói nửa ngày người nọ cũng không có phản ứng, Oánh Tú vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ý cười trên gương mặt y, lập tức sững sờ. Nào ngờ nam tử này lại dám dùng chuyện đi lại đánh cược, Oánh Tú dìu y ngồi xuống, đang muốn rời đi, cả người đã bị Tề Hạo Minh giữ chặt, vô lại nói: "Nàng muốn qua đó ta cũng có thể đi qua, tuy rằng hơi chậm một chút nhưng sẽ luôn tìm về bên nàng."

Oánh Tú nhìn ánh mắt chuyên chú của y, nhất thời nói không ra lời, trong lòng dâng lên cổ chua xót, vội dặn dò: "Vậy chàng ngồi đi, thiếp đi nhanh hơn chàng, thiếp ở đây là được."

Ý cười của Tề Hạo Minh càng thêm rõ ràng, duỗi tay sờ sờ gương mặt hơi lạnh của nàng.

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng của Bão Cầm, Oánh Tú tránh khỏi vòng tay y. Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một nha hoàn khác, hình như là thuộc hạ của Gia Cát Ngọc Hân: "Nhị nãi nãi, thế tử phu nhân nhân cho mời."
Bình Luận (0)
Comment