Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 101

Cục thương nghiệp trấn Hướng Dương nằm ngay bên cạnh của ủy ban cách mạng trấn Hướng Dương, một căn nhà cũ 3 tầng, sơn tường thì loang lổ, tối tăm mờ mịt, làm cho con người ta cảm thấy u sầu ảm đạm,các con đường cũ huyện Hướng Dương trong thời gian này căn bản đều mang phong cách này, còn cái tường ủy ban cách mạng trấn Hướng Dương thì cũng xem như có một không hai.

Đặt ở phía sau, cục thương nghiệp là một đơn vị không tồi, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ quản lý việc thu tiền mà không phải chi tiền, đãi ngộ phúc lợi lại rất tốt, những ngày tháng qua rất là đẹp. Nhưng bây giờ là năm 1979, đơn vị này mới xây dựng không lâu, ngày tháng cũng bình thường. nguyên nhân cũng vẫn rất đơn giản, cả huyện Hướng Dương cũng không có mấy cửa hàng công xưởng, muốn quản cũng không có cái gì quản. Trấn Hướng Dương là trấn lớn thứ nhất của huyện Hướng Dương, tình hình còn như thế này, những trấn khác thì không cần nghĩ cũng biết.

Tôi và Lương Xảo tiến vào bên trong cổng, tất cả những người trong đó đều nhìn chúng tôi.

Nha nội này tuy tự tôi cảm thấy tốt, nhưng cũng biết, ánh mắt nhìn đó là cái nhìn về hướng của cô gái xinh đẹp Lương Xảo. Còn về mấy huyện sau, mấy người họ là trực tiếp không nhìn tới.

Một đứa trẻ con cùng chị đến cục công thương chơi, đáng được chú ý tới không?

Nhưng người mở lời nói, lại là đứa trẻ con được trực tiếp không chú ý tới.

“Xin hỏi, làm giấy phép kinh doanh ở đâu ạ?”

Tôi hỏi người phụ nữ duy nhất trong ba nhân viên văn phòng. Người phụ nữ này, tôi đã từng gặp qua, cô ta và vương học văn của sở công thương đã từng đến cửa hàng sửa chữa của tôi, hai mấy tuổi, trên mặt có mấy vết tàn nhan, vóc dáng và khuôn mặt đều có thể nói là được.Tâm can có lẽ cũng không tồi, lần trước đã từng nói đỡ cho phương văn thích.

“ Bên này, bên này..”

Nhân viên nữ chưa nói câu nào trả lời, bên trong có một người đàn ông trung niên khoảng ba mấy tuổi vẫy tay với chúng tôi.

Haha, thái độ phục vụ thật tốt.

“Tên gì?”

Tôi hỏi trước một câu.

Ai biết tên trứng thối này đã không nghe thấy gì, mắt lại cứ dán vào Lương Xảo, cái thái độ xấu xí chảy nước nhãi của ông ta thì không thể kiềm chế lại được, mỉm cười hỏi: “ Em gái, tên là gì?”

Trong lòng tôi có chút thấy khó chịu.

Ông có thể nhìn, Lương Xảo xinh đẹp như thế, tất cả ánh mắt của đàn ông thì khó tránh khỏi hai mắt nhìn chằm chằm, Chúng tôi cũng không thể khẩy hết mắt của đám đàn ông đó. Nhưng anh không cần nhìn một cách trắng trợn chẳng kiêng nể như thế, không cần không có chút che đậy nào như vậy. Anh là nhân viên nhà nước, chúng tôi đến tìm anh bàn việc.

“Em tên là Lương Xảo”

Lương Xảo vốn chân thật, cứ ngoan ngoan trả lời.

“Xảo, cái tên thật hay. Nhà ở đâu ? năm nay bao nhiêu tuổi rồi ?’’

Chết tiệt, đây là làm giấy phép kinh doanh hay thẩm vấn phạm nhân thế chứ ?

‘Chúng cháu làm giấy phép kinh doanh ạ, hỏi những điều như vậy để làm gì ạ ?’

Giọng tôi to lên, gõ xuống mặt bàn.

Tên nhân viên đó lập tức nghiêm mặt, trách nói : ‘Cháu nhỏ, cháu làm gì thế ? cãi cọ gì ở đây ?’

« Chú không nghe thấy ạ ? chúng cháu là giấy phép kinh doanh.”

« Cháu vẫn là học sinh tiểu học à ? trẻ con làm giấy phép kinh doanh làm gì ? »

Tôi không trả lời, nói : « Đồng chí này, tôi thật nghi ngờ thái độ vì dân phục vụ của đồng chí ! đồng chí nghe rõ rồi, không phải tôi, là chị tôi đến làm giấy phép, chị ấy mở một cửa hàng bánh. Xin hỏi đồng chí đã nghe rõ chưa ? có cần tôi nhắc lại lần nữa không ? »

Một đứa trẻ khẩu khí cao như vậy dạy bảo anh ta, mặt của người này thì không có chỗ mà dấu nữa rồi, một đứa trẻ ngồi trước mặt ông ta tính cách còn nóng nảy hơn ông ta, lập tức đập mạnh xuống bàn, hét lớn : « Cháu nhỏ, ăn nói kiểu gì thế ? ngạo mạn như vậy ! có tin ta cho người vứt cháu ra ngoài không ? »

Tôi cười, hai mắt híp lại nhìn chú ta, lạnh lùng nói : « Có giỏi thì chú làm thử xem »

Lương Xảo vô cùng sợ hãi, vội vàng kéo tay tôi, nói nhỏ : « Tiểu Tuấn. Chúng ta đi thôi. »

« Đi ? chúng ta tới làm giấy phép kinh doanh, việc chưa làm xong, đi đâu được ? ngoan ngoãn ngồi đi, em xem, bọn họ ở đây là sở thương nghiệp hay là điện diêm vương ! »

« Cháu nhỏ,cháu thật sự quá kiêu căng rồi đó ! chẳng nhẽ bố cháu không dạy bảo cháu sao ? »

Người trẻ tuổi kia lập tức đứng dậy, sắc mặt giống như sắp ăn thịt người vậy, dường như bất cứ lúc nào chuẩn bị ra tay dạy bảo tôi.

Tôi cười lạnh một tiếng, tiện tay cầm chiếc dao cắt giấy trên bàn, tìm một cái đèn ngồi xuống, từ từ dùng dao cắt giấy đó cắt móng tay, không thèm nhìn chú ta.

Tôi đã quyết định, tiểu tử này nếu như thật sự dám ra tay, thì tôi xác định mở một cái lỗ trên người của anh ta.

Lương Xảo vô cùng sợ hãi, đứng ngay trước mặt tôi, run rẩy nói : « Các đồng chí làm giấy phép đi... »

« Tại sao phải làm giấy phép ? không làm ! các vị đuổi chúng đi cho tôi ! »

Người trẻ tuổi la lên.

« Tiểu Cương, đừng tức giận nữa..., Lương Xảo, chị cũng sợ.. »

Người trung niên đó giả làm bộ mặt cười, nhưng lại nhân cơ hội đưa tay kéo Lương Xảo.

Hai tên trứng thối, một tên háo sắc, một tên tính khí nóng nảy, đều không phải loại gà tốt gì. Tôi đưa tay kéo Lương Xảo lại phía sau mình, tên kia chỉ tóm không khí mà thôi.

« Gọi sở trưởng Vương HọcVăn của các vị tới đây, cháu có việc cần hỏi, lính đem kiểu gì đây. »

« Hơ, cháu nhỏ, cháu còn quen cả sở trưởng của chúng ta sao ? »

Người trung niên đó vẫn mỉm cười như cũ, hay mặt vẫn nhìn chằm chằm vào Lương Xảo, vẫn không kiềm chế được sự thèm thuồng của mình.

Chết tiệt hôm nay vào đúng tổ cướp.

Lúc này người phụ nữ nhân viên văn phòng bước lại, nhìn tôi, đột nhiên hỏi : « Cháu nhỏ là người của ông chủ phương ở cửa hàng Lợi Dân phục vụ à ? »

Tôi gật đầu, tôi vẫn còn chút cảm xúc tốt với cô ta.

« Lão Lâm, tiểu Cương, hai người đừng làm khó đứa trẻ này nữa, thủ tục cần làm thì nên làm đi »

«Tôi làm, tôi làm, lại không nói không làm ....nói đi, các cháu muốn mở cửa hàng gì nào ? địa chỉ ở đâu ? »

Một tiếng, tiểu Cương giữ chặt lấy đống tài liệu trên bàn, tức giận nói : « Lão Lâm, tôi nói không làm là không làm...hai người, đuổi cha đi....làm giấy phép ? tôi hừ !chết ngay cái tâm này của mấy người đi. có cha mày ở đây ngày nào, thì đừng có nghĩ làm được cái chứng từ này. »

Tên tiểu tử này dám đem mình làm hành miếng sao.

Tôi thế đơn lực yếu, vốn không có ý định ở chỗ người ta mà ra oai, bây giờ xem ra, điều này thực sự cần phải tính toán rồi.

« Được, không làm à ? cháu trực tiếp tìm cục trưởng của mọi người hỏi xem ông ta quản lí nhân viên của mình kiểu gì...Xảo nhi, đi ! »

Câu nói này, không ngờ ba người bọn họ đều cười. Nhân viên nữ lắc đầu cười, trong ánh mắt đem théo một chút thiện ý cảm thông ;còn lão Lâm lại cười khó hiểu, giống như con chồn vậy ;còn về tiểu Cương, laị cười khoái chí giống như nghe thấy câu chuyện đáng buồn cười nhất trên trái đất này vậy.

Trong lòng tôi hơi hồi hộp, làm sao, chẳng nhẽ tôi lại nói sai gì sao ?

Nhưng khi này, cũng không nên quan tâm quá nhiều, tôi kéo Lương Xảo ra ngoài.
« Tiểu tử, ta nói cho cháu, ta là Khang Tiểu Cương, Khang cục trưởng là cha mày đó. ! »

Khang Tiểu Cương hét phía sau lưng tôi.

Thì ra là như thế, chẳng trách hống hách như vậy !

Tôi quay đầu lại, mỉm cười, lãnh đạm nói : « Khang Tiểu Cương, chú tự gây rắc rối cho mình rồi đấy, gây rắc rối cho cha chú rồi »

« Mày nói cái gì ? »

Khang Tiểu Cương tức tối hỏi.

« Không có gì, mấy ngày này khi ra khỏi nhà thì cẩn thận một chút, nếu không cẩn thận ngã ..hoặc chạm đầu vào cái gì đó, như thế thì không hay rồi ! »

Tôi ha ha cười, kéo tay Lương Xảo, bước nhanh.

« Chú Trình cháu cần thấy vết đen »

Tại văn phòng đại đội trị an cục công an, tôi mở cửa nhìn núi nói chuyện với Trình Tân Kiến.

«Thấy anh ta làm cái gì ? »

« Bảo huynh đệ của hắn giúp cháu thu dọn hai tên không có mắt của hắn »

« Ssao cơ, lại cơ ai đắc tội với đại thiếu gia sao ? »

Phòng làm việc không có ai khác, Trình Tân Kiến cũng không cần giữ ý mà cười haha nói.

Tôi tức tối, nói gặp ở sở công thương.

« Cái Người Khang Tiểu Cương, dựa vào cha của hắn là cục trưởng Cơ Bát, nên vô cùng kiêu căng ! »

Trình Tân Kiến lại trách.

« Không cần gọi hắc tử, ta sẽ đem người đi xử lý hắn ta. Còn có cái lão Lâm nữa, dạy bảo cho hai người này nhớ cả đời phải nhớ tới cháu !’
Tôi hì hì cười, nói : « Việc này chú không thể lộ diện. Mọi người đều là người trong thể chế, làm xấu danh dự thì không dễ nói chuyện. Cháu cũng không thể để chú đi làm việc này. »

Tuy nói như vậy, nhưng với thái độ đó của Trình Tân Kiến tôi vẫn rất hài lòng. Bản thân mình là bản thân mình, nói chuyện đều không đem một chút vòng vo.

Trình Tân Cương lại không tỏ ra không hề nghĩ sâu sắc như vậy, nói lớn : « Sợ cái gì, đồ ranh con này tự mình mở cái gì dán nhãn vũ hội, căn bản chỉ là một bọn lưu manh, tối thứ 7 ta đem người đi bắt một nhóm đó. »

Trong lòng tôi có chút cảm động, nhớ trước đây trong một vài tài liệu văn học, cũng nhắc tới những sự việc tương tự như thế này, cuối niên đại 70 đến đầu những năm 80, những vũ đài có tính chất kinh doanh căn bản là không có gì, có rất nhiều con cháu cán bộ hào hứng làm cái gì đó như vũ hội gia đình, kì thực chính là tập hợp lưu manh dâm ô. đây không phải là vùng quê hẻo lánh, rõ ràng cũng có thứ ‘ Tiền vệ’ như thế.

Nhưng tôi không thể tán đồng Trình Tân Kiến việc đi vạch trần tổ ong vò vẽ cấp cao này, nếu cứ đụng vào, sợ là sẽ đắc tội với rất nhiều cán bộ tầng trung trong huyện. Trình Tân Kiến là một phó đại đội trưởng đại đội trị an mới được tiến cử, rõ ràng là chịu không nổi.

Vì cái tên Khang Tiểu Cương này, không đáng trả cái giá cao như thế.

« Không cần thiết, hai tên trứng thôi này, chính là hai đống phân, làm phô trương như vậy thì đề cao chúng quá. Bảo người của hắc tử đi xử lý là được rồi. »

Vị trí của Trình Tân Kiến rất chắc, tuyệt đối không thể vì tôi nhỏ tuổi tự làm chủ trương, ngay lập tức gật đầu.

«Thế được, ta đi nói với hắc tử một tiếng. cháu không cần ra mặt »

Trình Tân Kiến cũng có ý tốt, cảm thấy tôi không phù hợp cùng với hỗn tử của công xã có quan hệ quá gần gũi. Cần chú ý ảnh hưởng !

Tôi cười : « Cũng được. Việc này sau khi hoàn thành, cháu cùng với sư phụ cần bàn bạc, vấn đề nếu như không lớn, thì đừng cứ nhìn người ta như cũ. »

Trình tân kiến nhéch mép cười.

Nhìn bộ dạng này, quan hệ của chú ta và hắc đạo thật là không phải bình thường, không nên dây dưa quá sâu mới đúng.

Hắc Tử không hàm hồ, người tuy là trong tù, anh em bên ngoài làm việc vẫn rất tốt. Tối hôm đó, sau khi lão Lâm ăn cơm xong chuẩn bị ra ngoài dạo mát, vừa bước chân ra kí túc xá cục công thương không xa, thì bị ba tên từ trong bóng tối đánh gục xuống đất, lập tức mấy bị mấy cái chân lớn đeo giầy liên tục đạp lên người. Sự việc xảy ra quá nhanh, lão Lâm chỉ kịp kêu lên 1 tiếng « Ầi rô », lấy hai tay ôm đầu, co tròn lại.

« Gọi mẹ mày ! mày là tên lưu manh !’

Mấy tên đó vừa đạp vừa chửi, lão Lâm sợ đến nỗi linh hồn bay đi mất, đâu có biết những tên này từ đâu tới ? sau mấy phút, mấy tên đó gào thét bỏ đi, lão Lâm từ từ bò dậy, chỉ cảm thấy cả người không chỗ nào là không đau. Cẩn thận nghĩ lại, mời nghĩ ra mấy tên đó gọi mình là « Lưu manh », lập tức thấy phẫn nộ, mình đường đường là cán bộ nhà nước mà lại bị bọn lưu mạnh chửi là « Lưu manh », thật là không thể nói thêm gì ?

Cái may mắn của Khang Tiểu Cường là biết được rõ ràng chứ không giống như lão Lâm bị đánh mà không biết lý do.

Khang Tiểu Cương chưa đến 20 tuổi, năm ngoái mới tốt nghiệp cấp 3, tham gia công tác không lâu. Trong trường học, cũng là vấn đề học sinh ỷ thế làm bậy, nếu khồng dựa vào cái thế của cha, thì sau khi tốt nghiệp cũng nhanh chóng trở thành kẻ bỏ đi của xã hội.

Việc này, trình tân kiến làm việc với hắc đạo rất rõ ràng, khang tiểu cương là chủ, lão Lâm là phụ.

Khang Tiểu Cương là giữa đường đi tham gia vũ hội thì bị chặn lại. Tên tiểu tử này vốn đang vui mừng, nghĩ đêm nay cho dù như thế nào cũng phải vui vẻ, không ngờ khi đến chỗ phía sau chỗ rẽ thì bị giáng cho 1 đòn mạnh, lập tức sao đầy trời, còn không kịp kêu lên tiếng nào, tóc bị túm lại, bụng bị một đòn nặng, những cú đấm cư như mưa trút xuống. chưa đến 2-3 phút, vừa nãy còn là Khang thiếu gia hùng dũng oai phong vậy mà bây giờ đã biến thành một đống bùn nát.

Huynh đệ của Hắc Tử kéo đám bùn nát Khang Tiểu Cương đến một cái cảng nhỏ,dùng chân từ từ chà xát trên khuôn mặt của hắn, lạnh lùng nói : « Khang Tiểu Cương, gan mày không nhỏ đâu , dám cả gan động chạm tới bạn của anh Hắc Tử ? »
Hắc tử ?

Trong lòng của Khang Tiểu Cương liền phát lạnh. Khi hắn ta làm loạn ở trường học, thì đã nghe qua cái đại danh Hắc Tử này. Là một kẻ tàn nhẫn số một của huyện Hướng Dương này, tay không có thể đối phó được với 4-5 thằng mang theo dao. Nếu như đem so sánh cái tên tiểu tử khang tiểu cường xuất thân từ trường học thì có lẽ còn kém xa, hắc tử vẫn là đại ca, thấy đại ca thì hai chân không thể không run rẩy.

Dại, tôi không có ạ... »

« Lại còn nói không có ? »

Cái chân đó lại dùng thêm lực. Giẫm lên làm cho khang tiểu cường không ngừng kêu « Ài ra »

« Mấy hôm trước bạn của anh hắc tử không phải đến chỗ mày làm giấy phép kinh doanh hay sao ?thằng tiểu tử nhà mày làm sao giám cho người đuổi đi chứ, kiêu ngạo quá nhỉ....mày có phải kiêm trên người quá nhiều phụ tùng, muốn vứt đi một hai cái à ? »

« Á, là cô ta... »

Khang tiểu cương coi như hơi hiểu một chút, dám để ý đến tiểu nha đầu xinh đẹp đó, là người của Hắc Tử,

Khi này, hắn ta không một chút nghĩ tới tôi.

«Lão đại, lão đại, tôi biết tôi sai rồi, tôi sửa tôi sửa.... »

Khang Tiểu Cương tính toán rất nhanh, biết nếu dính vào loại người như hắc tử thì cha hắn là cục trưởng công thương cũng không thể giúp gì được.

« Coi như tiểu tử nhà ngươi thức thời. Anh Hắc Tử nói, lần sau nếu dám động tới tiểu thiếu gia liễu, thì lột da mày ! »

Thiếu gia Liễu ?

Khang Tiểu Cương lại phạm phải 1 hồ đồ khác. Những ngày sau này, bạn học của hắn là phương khuê biết được sự việc khi đến thăm hắn, mới coi như là giải đáp được câu đố trong lòng hắn.

Phương Khuê nghe hắn nơi tình hình của một nam một nữ đó, thì lập tức đoán ra là người của nha nội và Lương Xảo.

« Tôi nói Tiểu Cương, anh cũng thật không có mắt, đi đắc tội nó làm gì ? từ quốc xương đã điều đi cục thống kê rồi, anh không muốn cha anh cũng điều đến cục thông ke chứ,cha anh trước đây lạu là tuyến trên của Vương Bản Thanh, cần cẩn thận chút đi, đừng gây thêm rắc rối nữa ! »

Cái tên tiểu tử Phương khuê này, bạn bè đều biết, bình thường vô cùng kiêu căng ngang ngược, rất ít nói những lời như thế này.

Khang Tiểu Cương khi này mới hiểu ra, mình đã đắc tội với người không nên đắc tội. Cũng may lần này người ta còn để cho lối thoát, không nhắc tới thư kí Nghiêm hay Liễu chủ nhiệm, nếu không mình bị một trận tẩm quất, về nhà còn bị cha trừng trị nữa.
Bình Luận (0)
Comment