Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1028

Khi trời còn chưa tối mịt, chiếc xe số hai thành ủy Tiềm Châu đường hoàng xuất hiện trước biệt thự số một thường ủy tỉnh, Liễu thị trưởng cao lớn khôi ngô đi xuống xe, xích theo rượu thuốc và một số đồ đặc sản.

Cận Hữu Vi đứng đón ở cổng ngạc nhiên hỏi:
- Liễu Tuấn cấu làm trò gì thế?

Liễu Tuấn ngạc nhiên còn hơn cả hắn:
- Chả lẽ lần nào anh tới thăm trưởng bối cũng đi tay không?

- Được, nếu mà là trước kia là cậu có hiềm nghi hối lộ lãnh đạo cấp trên nói.

Loại lời này cũng chỉ Cận Hữu Vi mới nói được, mà cũng chỉ nói trước mặt những người cực kỳ thân thiết như Liễu Tuấn, người khác nói gia khác gì cười nhạo Cận Tú Thật quyền thế nay không bằng xưa nữa.

Liễu Tuấn chẳng buồn phí lời với y, đi thẳng vào cửa.

Cận Tú Thật ngồi ở phòng khách xem báo, nhìn thấy Liễu Tuấn tới mỉm cười gật đầu. Thái độ của Cận Tú Thật với Liễu Tuấn đã trai qua nhiều lần biến đổi, ban đầu là ngồi nghiêm nghị thể hiện khí độ đường đường, nhưng mỉm cười, đó là sự chừng mực của bí thư tỉnh ủy, đồng thời thể hiện sự chênh lệch giữa hai bên. Về sau đứng dậy đón tiếp, trong đó có ý khách khí, cùng kính trọng hai người cha sau lưng Liễu Tuấn, cùng biểu hiện tán thưởng với y. Còn hiện giờ chỉ ngồi im, nhưng không xa cách nữa, mà thành thân cận, Liễu Tuấn đã thành người thân thuộc với nhà họ Cận, không cần khách khí quá.

Lần tới thăm này là do Liễu Tuấn chủ động.

Đối với điều này Cận Hữu Vi rất hài lòng, Liễu Tuấn ra tay với huyện Bạch Hồ làm Lưu Huy rất bị động, đồng thời làm cho thế cục trở nên phức tạp, Cận Tú Thật luôn theo sát động tĩnh của Tiềm Châu trở nên lo lắng, rất muốn gặp Liễu Tuấn nói chuyện, tìm hiểu xem y có suy tính gì thì Liễu Tuấn chủ động tới nhà.

Người này tựa hồ luôn biết vào lúc nào thì phải làm gì.

Phải nói rằng tới tận giờ Cận Tú Thật vẫn có chút nhìn không thấu Liễu Tuấn, người trẻ tuổi này làm việc luôn năm ngoài suy nghĩ của người khác.

Xa đâu chưa nói, chỉ hai việc hiện nay đã nằm ngoài dự liệu của Cận Tú Thật, y cứ như biết trước năm nay có lũ lớn, khu Trường Hà chuẩn bị đầy đủ, vật tư trọng khi thậm chí hơn cả tỉnh, vào thời khắc mấu chốt phát uy tác dụng. Trận lũ này đối với quan viên hạ du Trường Giang đều là một trận tai họa, chỉ có tới chỗ Liễu Tuấn không ngờ lại thành công lao lớn.

Không có cái vốn liếng này, cho dù cả Nghiêm Liễu Hà Cận toàn lực ủng hộ, muốn lấy chức thị trưởng Tiềm Châu cũng không dễ, biểu hiện chói sáng của Liễu Tuấn thành lý do đường hoàng nhất cho các phe, Cù - Thai dù đầy một bụng tức cũng chỉ đành cố mà nhịn, chắc là khó chịu lắm.

Có lẽ là giải thích là Liễu Tấn Tài giỏi dạy con, Liễu Tấn Tài nổi tiếng làm việc chắc chắn, trong lần kháng lũ này, tỉnh J cũng khá có thành tích, điều đó nhờ Liễu Tấn Tài chuẩn bị chu đáo mọi thứ.

Liễu Tuấn thuận lợi lên làm thị trưởng, cộng tác với Lưu Huy làm Cận Tú Thật rất hài lòng, cũng rất yên tâm. Lưu Huy là cán bộ được ông coi trọng, tác hong thận trọng vững trãi, uy vọng ở Tiềm Châu rất cao, có thêm người hiểu kiến thiết kinh tế như Liễu Tuấn phối hợp, Tiềm Châu chỉ còn đợi ngày chấn hưng nữa thôi.

Khi Cận Tú Thật còn làm bí thư tỉnh ủy, địa vị Tiềm Châu trong mắt ông cực kỳ quan trọng, nhưng không phải là không thể thiếu, ông phải nắm đại quyền toàn tỉnh, tác dụng của Tiềm Châu bất quá chỉ là "căn cứ bồi dưỡng cán bộ", về sau vì tránh phạm ký húy, tác dụng "bồi dưỡng" của Tiềm Châu cũng dần bị yếu đi, nhưng về cảm tình, Cận Tú Thật vẫn nghiêm về Tiềm Châu. Hiện giờ lui về rồi, đột nhiên Cận Tú Thật phát hiện ra địa vị của Tiềm Châu trong lòng ông đột nhiên trở nên vô cùng quan trọng, sự hưng suy của Tiềm Châu trực tiếp liên quan tới thể diện của ông.

Người quen nắm quyền lớn, đột nhiên lui về sau, sự mất mác trong đó người ngoài không sao cảm thụ hết. Nếu như lại mất đi Tiềm Châu, bất kể như thế nào Cận Tú Thật cũng không chịu đựng nổi, đó là giới hạn tâm lý của Cận Tú Thật.

Cù Hạo Cẩm và Thai Duy Thanh tựa hồ cũng không định vượt quá giới hạn này.

Chuyện quá rõ ràng, hạ được thành phố Ngọc Lan và Tiềm Châu bằng vào đánh bại phe thế lực bản địa mạnh nhất, ảnh hưởng của Cận Tú Thật chỉ có thể giới hạn ở chính hiệp nữa thôi, nhiệm vụ của đương kim thủ trưởng giao cho Cù Hạo Cẩm sẽ hoàn thành viên mãn.

Vào thời khắc mẫn cảm như thế Liễu Tuấn không yên thân đi lo kiến thiết kinh tế, lại làm "phản hủ xướng liêm", hơn nữa lập túc chọc ra vụ án cực lớn, nằm ngoài dự liệu của Cận Tú Thật.

Trí tuệ chính trị của Liễu Tuấn từ khi nào thấp như thế rồi.

Nếu như Liễu Tuấn tới rồi, Cận Tú Thật phải nói chuyện rõ ràng rành mạch với y.

Liễu Tuấn chào hỏi xong liền ngồi xuống một bên Cận Tú Thật, trên bàn không ngờ có một bộ dụng cụ pha trà, Cận Hữu Vi đích thân thao tác, thể hiện công phu "trà đạo".

Liễu Tuấn cười:
- Hữu Vi, sao lại thích cái món này rồi.

Cận Hữu Vi thận trọng pha tra, đáp:
- Không phải cậu nói cái thứ này có thể tu tâm hưỡng tính, hóa giải sự nóng nảy sao? Tôi cũng thử xem.

Cận Hữu Vi cùng Liễu Tuấn tới phòng trà Hoàng Sơn Vân Vụ của Ngữ hậu thiêm tình hai lần, đại khái hiểu được cách pha trà cơ bản, làm trông cũng rất có dáng có vẻ.

Làm Liễu Tuấn ngạc nhiên là Cận Tú Thật tựa hồ cũng hứng thú với món này, mỉm cười nhìn con trai pha trà.

Cận Tú Thật chưa bao giờ hoài nghi trí tuệ và sự trải đời của đứa con này, điều duy nhất làm ông lo lắng là Cận Hữu Vi xưa nay quá thuận lợi, không tránh khỏi dính chút tính khí sốc nổi của đám nha nội hoàn khố, đôi khi không biết kiềm chế sẽ thua thiệt to. Môn công phù pha trà này nếu có thể tu tâm dưỡng tính thì đúng là chuyện tốt.

Vì thế Cận Tú Thật cũng vui vẻ chấp nhận trên bàn có thêm mấy thứ "đồ chơi" này.

Trà mau chóng pha xong, tỏa hương thơm ngát khắp phòng.

Cận Tú Thật cầm chén trà lên nhấp môi một chút, ôn hòa hỏi:
- Liễu Tuấn, công tác ở Tiềm Châu có thuận lợi không?

Liễu Tuấn hôm nay tới đây có mục đích rõ ràng, liền đi thẳng vào vấn đề:
- Công tác khác xem như thuận lợi, bí thư Lưu Huy và các thành viên trong ban rất ủng hộ cháu, nhưng tình hình ở huyện Bạch Hồ không lạc quan.

Cận Tú Thật hơi cau mày:
- Bí thư huyện Bạch Hồ tên Phương Nhữ thành phải không? Y hối lộ cậu ở ngay văn phòng thật sao?

Cận Tú Thật không hoài nghi gì việc này, với sự hiểu biết của ông với Liễu Tuấn, y không bao giờ bịa đặt ra chuyện để vu khống cấp dưới.

Cho nên Liễu Tuấn cũng không trả lời, uống một ngụm trà rồi nói:
- Bác Cận, tác phong cán bộ huyện Bạch Hồ rất tệ, Phương Nhữ Thành chẳng những không có tác dụng đi đầu làm gương, ngược lại còn là điển hình xấu. Thân là bí thu huyện ủy, ngang nhiên giữ tiền cứu tế, dưới cũng bắt chước theo, tuyệt đại bộ phận cán bộ phụ trách các xã trấn trong huyện làm việc ăn bớt này rất đến nơi đến chốn . Quần chúng phản ứng mạnh mẽ.

Cận Tú Thật chậm rãi đặt chén trà xuống, không thấy tình cảm có chút thay đổi nào, nói:
- Cậu kể tình huống cụ thể cho tôi nghe xem nào.

Chuyện này hẳn sớm có người báo cáo đầy đủ cho Cận Tú Thật rồi, nhưng người đó không phải là Liễu Tuấn, ông muốn biết thái độ thật sự về chuyện này.

Liễu Tuấn lập tức nói đơn giản qua tình huống, lấy vài vị dụ điển hình. Cận Tú Thật chưa có phản ứng gì, Cận Hữu Vi đã không kìm được, cả giật quát:
- Thật khốn nạn! Bọn chúng phải gặp báo ứng.

Cận Tú Thật nghiêm khắc nhìn hắn một cái, Cận Hữu Vi ý thức được hiện trường không phải chỉ có hắn và Liễu Tuấn, hiện giờ thân phận của Cận công tử chỉ là một "phục vụ", không được tùy ý xen vào chuyện công.

Một lát sau Cận Tú Thật chậm rãi nói:
- Liễu Tuấn, chuyện này nếu không khống chế tốt sẽ phát sinh tình huống không hay. Trên tỉnh.. Rất có khả năng trực tiếp nhúng tay vào.

Tình huống này sớm nằm trong dự liệu của Liễu Tuấn, căn cứ vào kết quả kiểm toán mà xét, nếu tổ chuyên án của kỷ ủy và chính pháp ủy thành phố làm việc thực sự, sẽ tra ra vụ án chấn động toàn tỉnh. Nếu một hai cán bộ thôi không có gì lạ, toàn quốc đâu cũng có chuyện này, nhưng "thối nát từ trên xuống dưới", từ cấp huyện đến cấp thôn, thì không còn là chuyện đùa nữa. Chắc chắn trên tỉnh sẽ lấy chuyện này để ra làm cớ, một khi tỉnh ủy nhúng tay vào, thì kết quả vượt qua sự không chế của Tiềm Châu.

Vụ án này làm thay đổi nhân sự quan trường là điều chắc chắn, sẽ vượt qua huyện Bạch Hồ lan tới thành phố Tiềm Châu, theo cách nghĩ của quan trường, Liễu Tuấn làm thể không khác gì dâng mình cho kẻ địch, mặc cho đối phương công kích, có thể nói ngu không ai bằng.

Liễu Tuấn sắc mặt nghiêm nghị, bình tĩnh nói:
- Cận bí thư, vụ án này không tra không được, đây mới chỉ là khoản cứu trợ thứ nhất, tiếp sau đó còn có nhiều khoản tiền hơn nữa gửi xuống, bao gồm cả khoản phụ trợ kiến thiết, tới mấy trăm triệu. Đây là miếng thịt béo bở với các cán bộ khu huyện, không chặt đứt bàn tay xấu xa kia đi, thì chính là sự thất chức của thành ủy Tiềm Châu, thậm chí là phạm tội.

Cận Tú Thật sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Liễu Tuấn biết, nếu như tra ra vụ án lớn, thì đó là sự đả kích nặng nề với Cận Tú Thật, nhưng y không còn đường lùi.

Hồi lâu sau Cận Tú Thật nói:
- Đả kích phần tử tha hóa là điều cần thiết, có điều phải cố gắng khống chế tốt phạm vi không nên để lan rộng ra
Bình Luận (0)
Comment