Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1221

Phượng Trí Dũng không ở lại bệnh viện nhân dân Giang Thành.

Không chịu đựng nổi.

Đường đường là thị trưởng mà bị quần chúng đánh vỡ đầu quả thực là khó tin, sự đả kích về tâm lý còn nghiêm trọng hơn cả thương tích cơ thể. Lúc Phượng Trí Dũng mới bị thương bệnh viện khu mỏ Hoàng Hoa Sơn vội vã xử lý vết thương, khâu vài mũi kim rồi đưa tới bệnh viện nhân dân nói là phải chụp cắt lớp, X quang, điện não đồ ...v...v..v gì đó cả một đống. Mặc dù bệnh viện bật đèn xanh nhưng thời gian vẫn tốn không ít.

Trong thời gian kiểm tra, các lãnh đạo đơn vị cùng cán bộ thường ngày qua lại thân thiết với Phượng Trí Dũng hay tin chạy tới, tức thì làm bãi đỗ xe của bệnh viên không dung nạp nổi.

Mà tiếp đó còn không ít xe hơi ùn ùn kéo tới.

Cán bộ Giang Thành vây khoa xét nghiệm của bệnh viện tới một giọt nước cũng không chảy ra được, chen lấn nhau tới hỏi thăm Phượng thị trưởng, lúc này còn không tới biểu thị lòng trung thành thì còn đợi tới bao giờ.

Những người đến muộn thì chỉ biết thầm than vãn trách móc bản thân tin tức kém nhanh nhạy, không trở thành người đầu tiên chạy tới bên cạnh Phượng thị trưởng, làm lỡ cơ hội tốt.

Không ngờ những người sớm chạy tới lúc này đang kêu khổ không thôi.

Phượng Trí Dũng bị thương tâm tình tệ thế nào khỏi nói cũng biết, nào còn tươi cười tiếp khách được? Ban đầu còn cố nhịn, về sau thấy quan viên tới thăm ngày càng đông, không kìm nổi cơn lôi đình mắng cho đám quan viên tới nịnh bợ kia xa xả.

- Tôi còn chưa chết đâu, không cần tới phúng viếng! Tránh hết cả ra cho tôi.

Cán bộ bị quát mắng đều im thin thít.

Kiểm tra xong xuôi, bác sĩ kiến nghị Phượng Trí Dũng ở lại bệnh viện quan sát, xét tình hình trước mắt thì Phượng thị trưởng có dấu hiệu chấn thương sọ não, may là vấn đề không nghiêm trọng lắm, nhưng bác sĩ để cẩn thận đương nhiên giữ Phượng Trí Dũng lại bệnh viện quan sát thì thỏa đáng hơn, lỡ chẳng may có chuyện gì ngoài ý muốn có thể kịp thời cứu chữa.

Phượng Trí Dũng "hừ" một tiếng, hỏi rõ tình hình của mình xong không nói một lời rời khỏi bệnh viện về thẳng nhà, hơn nữa đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay cả Tô Duyên Quang cũng không gặp.

Đương nhiên Liễu thị trưởng là ngoại lệ.

Khi xe của Liễu Tuấn tới gần thị xã, Vu Hoài Tín liền gọi điện cho Phượng Trí Dũng, nhưng không ai nhấc máy, chỉ đành gọi cho thư ký của hắn, được biết Phượng Trí Dũng đã về nhà nghỉ ngơi.

Vu Hoài Tín liền báo cáo cho Liễu Tuấn.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Tới nhà anh ta.

Vu Hoài Tín lại vội vàng gọi điện thoại tới nhà Phượng Trí Dũng, lần này có người nhận điện thoại, là chị Đổng vợ Phượng Trí Dũng, Vu Hoài Tín vừa lên tiếng đã nói rõ thân phận của mình, sau đó thông báo Liễu thị trưởng sắp tới thăm Phượng Trí Dũng.

Phượng Trí Dũng không đâu bị ăn một hòn đá vào đầu, tâm tình chị Đổng cực kỳ tồi tệ, nghe nói Liễu thị trưởng sắp tới lại luống cuống gọi Phượng Trí Dũng ra nghe điện thoại.

- Chào Vu xử.

Phượng Trí Dũng dù tâm tình không tốt, nhưng nghe nói là điện thoại của Vu Hoài Tín gọi điện tới vẫn không dám chậm trễ, có điều giọng nói không che dấu được tâm tình buồn bực, nhưng hắn lầm tức trở nên nghiêm nghị, vì bên kia lại truyền tới giọng của Liễu Tuấn.

- Trí Dũng, là tôi đây, bị thương có nặng không?
Giọng Liễu Tuấn vẫn trầm ổn như cũ, nghe không ra sắc thái tình cảm gì, hỏi thăm một câu nghe như có chút như thông lệ cho có, nhưng trong tai Phượng Trí Dũng lại hoàn toàn khác.

Trong phút chốc trong lòng Phượng Trí Dũng trào dâng một sự chua xót, như đứa bé bị oan ức tìm được cánh tay che chở, người đàn ông trên 40 thiếu chút nữa phải rơi lệ.

- Vẫn ổn thưa thị trưởng.
Phượng Trí Dũng ra sức kiềm chế nhưng giọng nói vẫn hơi run run.

- Đừng có hành động theo cảm tính, sức khỏe là quan trọng, phải nghe theo lời dặn của bác sĩ ở lại quan sát một thời gian.
Liễu Tuấn ít hơn Phượng Trí Dũng mười mấy tuổi, nhưng lúc này lấy thân phận bề trên nói chuyện hết sức tự nhiên.

Đôi khi cấp trên và người bề trên là cùng một khái niệm.

Phượng Trí Dũng vội nói:
- Cám ơn thị trưởng quan tâm, thực sự không có vấn đề gì lớn, nghỉ ngơi một chút là ổn rồi, hơn nữa bệnh viện cũng phái bác sĩ tới nhà tôi để giám sát.

Bệnh viện phải phái bác sĩ tới nhà người bệnh giám sát là việc bất đắc dĩ, nếu chẳng phải bệnh nhân thân phận đặc thù, sao được hưởng đãi ngộ này.

Liễu Tuấn gật đầu, không nói nhiều:
- Vậy cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, tôi sẽ tới thăm anh.

- Cám ơn thị trưởng.

Phượng Trí Dũng không tùy tiện nói lời khách khí kiểu như vết thương nhỏ không dám phiền thị trưởng lo lắng. Hắn biết Liễu thị trưởng không phải chỉ đơn giản là tới thăm hỏi, mà còn tỉm hiểu tình huống.

Bỏ điện thoại xuống, Phượng Trí Dũng theo thói quen nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, từ thời gian mà phân tích thì Liễu Tuấn gần như nhận được tin là không chút do dự tới Giang Thành ngay, có thể thấy được sự quan tâm của Liễu thị trưởng với hắn.

Nghĩ tới đây tâm tình của Phượng Trí Dũng khá hơn một chút.

Chỉ cần trong lòng lãnh đạo có hắn thì chút oan ức nhỏ có là cái gì.

Phượng Trí Dũng vội sai vợ chuẩn bị hoa quả đãi khách, biết Liễu thị trưởng đích thân tới nhà thăm chồng mình, chị Đổng kích động, không đợi chồng bảo đã sớm chuẩn bị thỏa đáng hết rồi.

Liễu Tuấn tới rất nhanh, chị Đổng vừa mới bày xong hoa quả trà nước thì Liễu Tuấn đã xuất hiện ở ngoài cửa.

Kỳ thực lúc này cách nhà Phượng Trí Dũng không xa, có rất nhiều cán bộ đang lấp ló, một số ít tới trước muốn tới thể hiện "lòng trung thành" bị quát tháo, làm mọi người biết tâm tình Phượng Trí Dũng không tốt, nên đợi cơ hội tốt nhất, không ngờ thấy một chiếc Audi tiến vào nhà Phượng Trí Dũng.

- Xe số 2 của thành ủy.

- Là Liễu thị trưởng.

Các cán bộ nhận ngay ra xe của Liễu Tuấn, liền kêu lên một tiếng, tiếp đó ai nấy đều yên lặng lại, thở lớn một cái cũng không dám, kính sợ nhìn vị thị trưởng trẻ tuổi từ trên xe đi xuống.

Khu nhà thường ủy thị xã Giang Thành còn xa mới đạt tới tiêu chuẩn của biệt thự, những lãnh đạo chủ yếu như Tô Duyên Quang và Phượng Trí Dũng chỉ có ở trong nhà tập thể lớn hơn các cán bộ thông thường một chút, có bốn phòng, hai sảnh chừng 160 mét vuông.

Phượng Trí Dũng đầu quấn băng cùng vợ đứng ở cửa đón Liễu Tuấn.

- Cám ơn thị trưởng.
Phượng Trí Dũng nắm tay Liễu Tuấn lắc liên tục, cảm khái nói.

Liễu Tuấn vỗ tay Phượng Trí Dũng không nói gì, hai vợ chồng liền mời y và Vu Hoài Tín vào nhà, một bác sĩ và một y tá được cửa tới nhà giám sát bệnh tình của Phượng Trí Dũng, thấy thị trưởng tới đều hết sức khẩn trương.

Liễu thị trưởng là một nhân vật truyền kỳ trong mọi tầng lớp của Tiềm Châu, bọn họ nằm mờ cũng không ngờ gặp được Liễu đại thiếu gia ở đây.

Liễu Tuấn mỉm cười bắt tay chào hỏi bác sĩ y tá, mọi người cùng ngồi xuống.

- Đồng chí bác sĩ, thương thế của Phượng thị trưởng có đáng ngại không?

Liễu Tuấn vừa ngồi xuống liền hỏi ngay.

Phượng Trí Dũng đầu quấn hơn ba lớp băng nhưng vẫn có máu thấm ra ngoài, trông ít nhiều có chút "nhếch nhác".

Bác sĩ chừng trên ba mươi, nghe vậy vội cung kính đáp:
- Liễu thị trưởng, vết thương của Phượng thị trưởng hiện giờ xem ra vẫn khá ổn định, sọ não hiện giờ chưa thấy tổn thương rõ ràng.

- Ừ vậy thì tốt, mọi người vất vả rồi.

Bác sĩ vội rối rín nói lời khiêm tốn.

- Trí Dũng, chuyện xảy ra như thế nào? Nói nghe xem.

Liễu Tuấn xác định được vết thương của Phượng Trí Dũng không đáng lo mới hỏi tới tình huống cụ thể.

Biết Liễu Tuấn tới thăm, Phượng Trí Dũng sớm đã nhớ lại trong lòng một lượt, lúc này báo cáo trôi chảy với Liễu Tuấn.

Thấy hai lãnh đạo bàn tới công việc, bác sĩ và y tá càng bất an, không biết phải làm sao, chuyện "cơ mật" như thế, bọn họ không thể nghe cùng được, vợ Phượng Trí Dũng là nhân vật nhanh nhạy, liền đứng dậy mời bác sĩ và y tá sang gian phòng bên đã bố trí sẵn nghỉ ngơi, rồi mới quay lại phòng khách ở một bên nghe.

Sự việc cơ bản giống như Vu Hoài Tín đã báo cáo.

Liễu Tuấn dần dần cau mày lại, hỏi:
- Có biết kẻ cầm đầu gây chuyện là ai không?

- Tình huống cụ thể còn chưa được rõ lắm, khi đó hiện trường có một hai trăm người, tình hình khá hỗn loạn. Người của Cty Liêu Thị cũng không biết rõ là ai, David Liêu rất khẩn trương, giọng trong điện thoại lạc cả đi, tôi không nghĩ nhiều vội vội vàng vàng chạy tới.

Chị Đổng không khỏi oán trách:
- Tại anh cả, biết rõ có người gây chuyện lại một mình xông vào, vì sao không đợi các đồng chí công an tới đã?

Chồng mình bị người ta đánh vỡ đầu, không thể trách chị Đổng phẫn nộ được, Liễu Tuấn khoát tay nói:
- Cán bộ có tinh thần trách nhiệm cao độ như Trí Dũng là rất tốt, đó là biểu hiện tố chất cần có của cán bộ đảng viên lãnh đạo. Có điều Trí Dũng này, chị Đổng nói đúng đấy, anh đúng là hơi lỗ mãng, tình huống chưa rõ phải nên thận trọng, đợi các đồng chí cục công an tới mới được.

Phượng Trí Dũng xấu hổ nói:
- Tôi xin nhận lời phê bình của thị trưởng, khi ấy tôi cũng không nghĩ được nhiều, Cty Liêu Hóa là nhà nhà đầu tư nước ngoài lới nhất, nếu chẳng may để quần chúng làm David Liêu bị thương, sẽ trở thành ảnh hưởng mang tính quốc tế.

Liễu Tuấn gật đầu.

Phượng Trí Dũng đầu óc tỉnh táo, phân tích nhanh nhạy, đúng là nhân tài lãnh đạo hiếm có.
Bình Luận (0)
Comment