Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1289

Liễu bí thư một lần nữa xuất hiện ở sân bay quốc tế, lần này Liễu bí thư không tới một mình mà bên cạnh có một đám đông xum xít cung kính vây quanh.

Trong đó có một cán bộ trung niên chừng 40 tuổi, đưa tay xem đồng hồ nói:
- Liễu bí thư, hay là qua bên kia nghỉ ngơi một chút, máy bay của Đinh bí thư phải mấy phút nữa mới tới.

Liễu Tuấn mỉm cười:
- Đứng một lúc không sao, còn có thể rèn luyện sức khỏe.

Cán bộ kia vâng dạ luôn mồm không dám nói nhiều nữa.

Ước chừng mười phút sau, cửa đón khách cũng xuất hiện dòng người, trong đó có một vị đi đầu chừng 60 tuổi, mặc áo sơ mi trắng, quần âu màu đen, đang sải bước đi tới, chính là Đinh Ngọc Chu, bí thư thành ủy Ngọc Lan. Đinh Tiền Tiến thư ký ông ta mang hành lý theo sát một bên.

Liễu Tuấn đi tới nghênh đón.

- Chào Đinh bí thư.

Thấy Liễu Tuấn, khuôn mặt Đinh Ngọc Chu lộ ra nụ cười, bắt tay Liễu Tuấn:
- Chào Liễu bí thư.

Ngưu Tiền Tiến cũng đi vội tới chào hỏi Liễu Tuấn, hắn là cán bộ thân tín một tay Đinh Ngọc Chu đề bạt lên, đi theo Đinh Ngọc Chu rất lâu, có tỉnh cảm sâu nặng với ông ta. Trước kia Đinh Ngọc Chu nhiều lần bị Liễu Tuấn làm cho khốn khổ, vẻ mặt phẫn nộ mà bất lực của Đinh Ngọc Chu vẫn y như mới trong lòng Ngưu Tiền Tiến, làm hắn hận Liễu Tuấn tới tận xương.

Về sau thế cục đột nhiên thay đổi, Cận Tú Thật lui về, TW thả dù xuống Cù Họa Cẩm và Thai Duy Thanh, phái bản địa bị ép liên thủ với Liễu Tuấn, Đinh - Liễu kết đồng minh, diễn biến như phim ảnh này là người am hiểu cơ quan nhà nước như Ngưu Tiền Tiền cũng phải hoa mày chóng mặt.

Nhưng giờ đây Liễu Tuấn đích thân tới sân bay đón Đinh Ngọc Chu, làm cảm quan của Ngưu Tiền Tiến với y tốt hơn vài phần, dù thế nào Liễu Tuấn cũng tôn trọng Đinh bí thư.

Tiếp đó cán bộ trung niên bên cạnh Liễu Tuấn cũng đi vội tới bắt tay Đinh Ngọc Chu và Ngưu Tiền Tiến.

Đinh Ngọc Chu nói:
- Lưu chủ nhiệm vất vả rồi.

Người này là Lưu chủ nhiệm của văn phòng làm việc Ngọc Lan đặt tại thủ đô, nghe Đinh bí thư nói thế, vội nói mấy câu khiêm tốn.

Đoàn người xúm quanh Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu đi tới chỗ đỗ xe bên ngoài.

Liễu Tuấn và Đinh Ngọc Chu ngồi cùng chiếc xe BMW do văn phòng làm việc phái tới, Đinh Ngọc Chu lần này tới thủ đo chính là vì việc nhà nước ổn định vĩ mô với ngành sắt thép, trước khi tới đã thông báo với Liễu Tuấn, y liên tới đón.

Đinh Ngọc Chu từng là cấp trên của y, tuổi lại ngang với Liễu Tấn Tài, xứng đáng với lễ tiết đó.

- Liễu bí thư tình hình rất nghiêm trọng.

Vừa lên xe, Đinh Ngọc Chu đi thẳng vào chuyện.

Liễu Tuấn gật đầu.

Từ sau khi nhà nước phát ra văn kiện ổn định vĩ mô, Liễu Tuấn luôn theo dõi sát tình hình ở Ngọc Lan, tuy y không còn công tác ở tỉnh A nữa, nhưng y vẫn còn nhiều quyến luyến với Ngọc Lan, hơn nữa hạng mục kia do y "đẩy" tới Ngọc Lan.

Đinh Ngọc Chu nói tình hình rất nghiêm trọng không quá một chút nào.

Việc ổn định vĩ mô kỳ thực cũng phân nhiều tầng cấp, có tầng cấp mềm mỏng, nhắc nhở chính phủ các tỉnh phải chú ý không chế các hạng mục sắt thép, có tầng cấp cứng rắn, trực tiếp nhắm vào xí nghiệp hoặc những kẻ chống đối lại văn kiện chính phủ TW.

Trước khi có văn bản chính thức, các cơ quan quốc gia thực tế đã ngừng phê duyệt các hạng mục sắt thép lớn rồi, còn nhiều lần nhắc nhở chính phủ và người làm ăn không nên dấn thân vào nghành nghiệp này, nhưng hiệu quả không rõ ràng, rất nhiều địa phương vượt quá giới hạn, gây chuyện ầm ĩ nên mới phải ra quy định cứng rắn.

Văn kiện này là sự đả kích mang tính hủy diệt với lòng tin của đơn vị và cá nhân đầu tư .

- Công trình dừng lại rồi sao?

Liễu Tuấn hỏi.

Đinh Ngọc Chu khẽ thở dài:
- Không đừng lại mà được sao? Còn ai chịu ném tiền vào nữa.

Thực tế đã có những đơn vị kiến thiết tới chính phủ Ngọc Lan gây chuyện rồi, mặc dù bọn họ dầu tư tự nguyện, vì nhìn trúng "tiền đồ huy hoàng" của hạng mục này, nhưng nếu như chẳng phải trước kia chính phủ Ngọc Lan tuyên truyền hạng mục này tương lai rộng lớn thế nào, người ta cũng chẳng ôm tiền tới.

Hiện giờ xảy ra vấn đề, không đi tìm chính phủ Ngọc Lan còn tìm ai?

- Các đơn vị kiến thiết không đáng lo.

Liễu Tuấn lạnh nhạt nói.

Đinh Ngọc Chu tán đồng, bất kể thế nào là các người tự nguyện, chẳng ai ép uổng cả, hiện giờ là do nhà nước ra lệnh, chẳng phải thành phố Ngọc Lan, các người tìm chính phủ Ngọc Lan cũng phải có lý do đủ vững. Hơn nữa thường thì đơn vị kiến thiết đều là xí nghiệp lớn có thực lực, hạng mục này có hoàn toàn sụp đổ cũng không tới mức bị liên lụy không còn sinh tồn được, vì thế bọn họ sẽ gây chuyện nhưng theo con đường chính quy, không tới mức gây ra sự kiện xã hội quy mô lớn.

Đối với Đinh Ngọc Chu mà nói, tất nhiên ông ta quan tâm tới kinh tế Ngọc Lan, nhưng còn quan tâm tới ổn định xã hội hơn.

- Quan trọng là phần góp vốn kia.

Đinh Ngọc Chu mày nhíu chặt, đầy vẻ âu lo.

Liễu Tuấn hỏi:
- Tỉ lệ góp vốn thế nào?

Đinh Ngọc Chu trầm ngâm:
- Đơn vị kiến thiết trên 5 tỷ, vốn tư nhân 2 tỷ.

Liễu Tuấn cả kinh không ngờ tiền góp vốn lại lớn như thế.

- Tiền đâu rồi? Tiêu hết rồi sao?

Đinh Ngọc Chu cười méo xẹo:
- Tiêu hết rồi, vốn những công trinh kia đã gần hoàn thành, nếu không có gì bất ngờ là cuối năm đi vào sản xuất.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, Cty Vĩ Phong thực tế đã gần thành một nhà máy hoàn chỉnh, tất cả tiền đầu tư tiêu hết là được nhiên. Đoán chừng chính phủ Ngọc Lan đã áp dựng biện pháp bảo vệ tài ản cần thiết với hạng mục này, nhưng không ăn thua, Cty Vĩ Phong khẳng định là một cái xác rỗng rồi.

- Tư nhân góp vốn 2 tỷ.
Liễu Tuấn lẩm bẩm.

Đây mới là căn nguyên ảnh hưởng ổn định xã hôi, đối với người dân mà nói mấy vạn đồng là con số cực lớn rồi, 2 tỷ đổng ít nhất phải tập trung của hơn vạn gia đình, số người này một khi gây chuyện sẽ biến thành tai họa cực lớn.

Nghe Liễu Tuấn nói, lòng Đinh Ngọc Chu trở nên nặng trĩu.

Đã quan hệ với Liễu Tuấn sáu bảy năm, tới giờ Đinh Ngọc Chu vẫn không thích Liễu Tuấn, nhưng không có nghĩa rằng ông ta hoài nghi năng lực của y, lần này ông ta tới là muốn nhờ y cứu vãn nguy cơ Ngọc Lan đang đối diện.

Đinh Ngọc Chu làm quan bao năm tuy không nói thuộc hạ bằng hữu trải khắp thiên hạ, nhưng có vài người bạn có giao tình cực tốt ở kinh thành, thân phận địa vị đều không thấp, song Đinh Ngọc Chu không thông báo với ai, sau khi vừa nhìn thấy văn kiện kia, ông ta nghĩ ngay tới Liễu Tuấn.

Ông ta tới thủ đô bề ngoài là tranh thủ ở cơ quan quốc gia, thực tế là hỏi kế Liễu Tuấn, xem có thể cứu vãn Cty Vi Phong, cứu vãn Ngọc Lan hay không.

Nhưng hiện giờ Liễu Tuấn tựa hồ đã nghĩ tới làm sao để trả lại 2 tỷ tiền vốn của người dân.

Nói cách khác Liễu Tuấn không có lòng tin giúp Cty Vĩ Phong sinh tồn được.

Năng lực của bản thân Liễu Tuấn thì không cần nói nữa, nhưng quan trọng là ở chỗ cha y, Liễu Tuấn hiểu rõ nội tình của lần ổn định vĩ mô này hơn tuyệt đại đa số mọi người.

Liễu Tuấn không tự tin về tương lai của Cty Vĩ Phong thì chuyện này hỏng rồi, một khi nó bị phán "tử hình", thì "tai họa" của Ngọc Lan không thể tránh khỏi, từ đó dẫn tới chấn động quan trưởng là chắc chắn, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ bị rơi mất mũ ô sa, trong đó nói không chừng có cả Đinh Ngọc Chu và Uông Quốc Chiêu, dù sao bọn họ phải gánh trách nhiệm về việc này.

- Liễu bí thư, không thể cứu vãn được sao?

Trầm mặc rất lâu, Đinh Ngọc Chu mới hỏi thẳng.

Liễu Tuấn nhíu chặt mày khẽ lắc đầu:
- Rất khó, lần này ổn định vĩ mô không phải chỉ nhắm vào một đối tượng mà là toàn quốc, lãnh đạo các bộ ủy ban quốc gia không ai dám tỏ thái độ, tôi nghĩ ràng phải chuẩn bị trước.

Văn kiện vừa hạ xuống ai dám lên tiếng xin xỏ? Nếunhư tha cho Cty Vĩ Phong thì phải trả lời nơi khác ra sao? Toàn là thịt trên người, không thể nhất bên trọng nhất bên khinh như thế chứ?

Đinh Ngọc Chu lại cười khổ.

Chuẩn bị trước như thế nào?

2 tỷ kia chính phủ trả cho đơn vị đầu tư hay người dân? Chưa nói tới việc trong thời gian ngắn Ngọc Lan căn bản không lấy ra được khoản tiền này, dù tài chính có dư giả thì tiền chính phủ là tiền nhà nước, muốn tiêu cũng phải có lý, không phải lãnh đạo nói muốn cho ai thì cho. Mà làm gì có cái lý chính phủ phải đi trả tiền hộ cho công ty Vĩ Phong?

- Đinh bí thư, đi đường vất vả rồi, nghỉ ngơi một chút, chúng ta ăn cơm xong rồi thương lượng. Chuyện do người làm mà.

Liễu Tuấn chỉ còn biết an ủi Đinh Ngọc Chu.

Đinh Ngọc Chu im lặng gật đầu, lòng hết sức nặng nề
Bình Luận (0)
Comment