Trùng Sinh Chi Nha Nội

Chương 1319

Ngay cả những thứ ăn vặt đều có sở thích giống nhau?

Trầm Nhiêu không để ý tới sự ngạc nhiên của Liễu Tuấn, xé một gói đậu phụ khô ra ăn, đây là món đặc sản rất cay. Không lâu sau, Trầm Nhiêu ăn tới toàn thân toát mồ hôi, vẫn không ngừng miệng.

- Ừm ngon quá.

Liễu Tuấn cười đưa khăn tay cho cô.

Trầm Nhiêu một tay giơ gói đậu phụ khô, một tay giơ miếng đậu phụ mới cắn một nửa, nói:
- Không rảnh.

Liễu Tuấn hết sức tự nhiên lấy khăn lau mồ hôi trên mặt cô.

Trầm Nhiêu ngây người ra, khuôn mặt xinh xắn đỏ như gấc, nhìn Liễu Tuấn thấy y hết sức tự nhiên, không hề có chút vẻ cố ý làm bộ nào, trong lòng lại chút rung động.

Nam nhân này thật là đặc biệt.

- Trầm Nhiêu, nhà em ở đâu?

Liễu Tuấn hỏi, khi gọi tên Trầm Nhiêu, bất giác dừng lại một chút, muốn y đem cô gái giống vợ kiếp trước của mình y hệt liên hệ với cái tên "Trầm Nhiêu", thực sự khó quen ngay được.

- Đại Ninh, còn anh?

Trầm Nhiêu thuận miện đáp, đột nhiên có chút xấu hổ, cho tới tận bây giờ còn chưa hỏi tên người ta, thật mất lịch sự. Có điều tính cô rất "phổi bò", mau chóng ném sự xấu hổ lên chín tầng mây.

- Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi tên anh đấy.

Đại Ninh!

Liễu Tuấn lại thở dài trong lòng.

- Anh tên Liễu Tuấn, Liễu trong cây liễu.

- Tuấn trong anh tuấn?
Không đợi cho Liễu Tuấn nói xong Trầm Nhiêu đã tiếp lời.

Liễu Tuấn cười gật đầu.

- Cái tên này.. Hì ...

Trầm Nhiêu vừa cười vừa lắc đầu, tựa hồ rất "coi thường" đại danh của Liễu bí thư, nếu như chẳng phải nể Liễu Tuấn là ân nhân cứu mạng của cô, e rằng câu "thật nhà quê" đã ra khỏi miệng.

Bị người ta chất vấn cái tên "nhà quê" không phải lần đầu nữa, Liễu Tuấn không tức.

- Anh làm việc ở đâu thế?

Trầm Nhiêu lại hỏi, đương nhiên không quên ăn đậu hủ khô.

- Tw đoàn.

- Ồ!

Trầm Nhiêu không ngạc nhiên gì, cơ bản ở thủ đô, quơ tay một cái có cả đống người làm trong bộ ủy ban quốc gia.

- Tôi còn tưởng anh là giáo viên trong trường kia.
Nuốt hết miếng đậu hủ, Trầm Nhiêu nói:
- Giáo viên thể dục.

- Vì sao phải là giáo viên thể dục?

- Thân thủ của anh tốt mà, hơn nữa anh trẻ như thế hi hi, chẳng dạy được thứ khác.

Câu đầu của Trầm Nhiêu làm Liễu bí thư khá tự hào, ai ngờ câu tiếp theo đã "đại bất kính" rồi, may cô còn biểu dương Liễu Tuấn trẻ.

Liễu bí thư lắc đầu.

- Anh lắc đầu cái gì thế? Chẳng lẽ tôi nói sai sao?

- Em vào đại học năm nào?

- Năm 98, năm thứ ba rồi.

- Học chuyên ngành gì?

- Giáo dục! Sao đấy tra hộ khẩu à?

- Thuận miệng hỏi thôi.

Kỳ thực y có rất nhiều điều muốn hỏi Trầm Nhiêu, nhưng hai người mới quen nhau, một số chuyện không thể hỏi quá sâu, nếu không làm Trầm Nhiêu phản cảm.

- Ba mẹ em làm gì?

Liễu bí thư lựa chọn câu hỏi khá cẩn thận.

Trầm Nhiêu nhìn Liễu Tuấn mấy lượt, người này hình như rất hứng thú với chuyện của cô, thường mà nói người bị nạn và người cứu giúp không nhất định sẽ có quan hệ sâu sắc. Hơn nữa Liễu Tuấn nhìn qua đâu giống nam nhân nhiều chuyện toàn thân toát ra vẻ uy nghiêm khác người. Có điều Liễu Tuấn bề ngoài rất trẻ làm Trầm Nhiên nghĩ tới nghĩ lui cũng không liên tưởng tới nhân vật lớn.

Huống chi làm việc ở cơ quan cũng không phải là ông chủ rồi.

- Ừm, ba em kinh doanh, mở cửa hàng mậu dịch ở Đại Ninh, mẹ giúp ba quản lý.

Cho dù không rõ "mưu đồ" của Liễu Tuấn nhưng Trầm Nhiêu vẫn trả lời, cô tin Liễu Tuấn không phải là người xấu.

Cứu người trong hoàn cảnh đó tất nhiên không thể là người xấu.

Liễu Tuấn gật đầu, thật ra y không hỏi cũng rất dễ tra rõ ràng tình hình của Trầm Nhiêu, hơn nữa y nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nút thắt này cần phải được cởi.

Đang nói chuyện thì cửa phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ trên 40 đi vào, trong tay cầm túi lớn túi nhỏ, mua không ít đồ.

Trầm Nhiêu vui vẻ gọi:
- Mẹ.

Liễu Tuấn sửng sốt, người phụ nữ này không giống Trầm Nhiêu lắm, riêng bề ngoài mà xét không ai nghĩ là mẹ con. Có điều nhìn kỹ thì có đường nét giống nhau. Mẹ con trông không giống nhau cũng nhiều vô số kể.

Bà Trầm đột nhiên nhìn thấy một thanh niên đẹp trai trong phòng, ngạc nhiên hỏi:
- Cậu là?

- Chính là người hôm qua đã cứu con, tên là Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn chưa lên tiếng, Trầm Nhiêu đã trả lời.

- A, thì ra là ân nhân cứu mạng, cám ơn cậu, cám ơn cậu cứu Nhiêu Nhiêu nhà tôi.

Bà Trầm tức thì cười tươi, đặt đồ trong tay xuống , đi tới rối rít nói.

Liễu Tuấn vội xua tay:
- Dì à, đừng nói thế, Trầm Nhiêu mới là anh hùng vì nghĩa, cháu chẳng qua làm việc nên làm thôi.

- Liễu tiên sinh khách khí quá, bất kể nói thế nào cũng phải cám ơn cậu. Ài, Nhiêu Nhiêu là chúng tôi tính tình thế đó, đứa bé này còn to gan hơn cả con trai.
Bà Trầm than.

Liễu Tuấn cười liếc Trầm Nhiêu một cái, cô làm mặt quỷ đáp lại cười khanh khách, xem ra khi còn nhỏ cô nhất định là chuyên gia gây họa.

- Liễu tiên sinh, mời cậu ngồi.
Bà Trầm thấy Liễu Tuấn còn đứng, vội vàng mời y ngồi, trách con gái:
- Nhiêu Nhiêu, khách tới rồi sao con..

Lời còn chưa hết bà Trầm đã bật cười.

Trầm Nhiêu la ầm ĩ:
- Mẹ, mẹ nhìn con thế này còn có thể pha trà rót nước mời khách không?

Bà Trầm trừng mắt nhìn con gái, vờ giận:
- Chỉ biết bới móc sai lầm của mẹ.
Nói rồi đi rót nước, dùng hai tay đưa cho Liễu Tuấn:
- Liễu tiên sinh uống nước đi.

- Cám ơn dì.

Liễu Tuấn vội đưa hai tay nhận lấy.

Bà Trầm lại vội vàng đi rửa hoa quả mời khách, hôm qua nghe điện thoại con gái bị tai nạn xe cô, cha mẹ Trầm Nhiêu cuống cuồng, bà Trầm tức thì bay tới thủ đô. May mà Trâm Nhiêu bị không thương nghiêm trọng lắm, bà Trầm mới hơi yên tâm, nghe con gái kể lại chuyện hôm qua, đầy cảm kích người cứu con gái.

Chuyện bày rõ ra đó, nếu không có Liễu Tuấn cứu kịp thời, thì dưới bánh xe kia lại thêm một oan hồn rồi.

Hôm nay Liễu Tuấn chủ động tới thăm, bà Trầm tất nhiên phải khoản đãi chu đáo.

- Dì à, không cần đâu mà.

Liễu Tuấn hiếm khi chú ý khách khí một lần.

- Không sao, không sao, cậu cứ ngồi đi.

Bà Trầm chân tay nhanh nhẹn, rất nhanh bày bàn ra đãi khách.

Liễu Tuấn hỏi:
- Dì hỏi bác sĩ chưa? Về thương của Trầm Nhiêu có nặng không?

- Không nặng, bác sĩ nói chỉ là thương nhẹ, gẫy xương thôi, cố định bằng thạch cao, một thời gian tự động lành, may còn trẻ.

Liễu Tuấn gật đầu, yên lòng lại.

- Liễu tiên sinh, hôm qua thật cám ơn cậu rất nhiều.

Bà Trầm lại cám ơn lần nữa.

- Dì, điều nên làm mà, Trầm Nhiêu dưới hoàn cảnh đó dũng cảm xông ra, có thể thấy thường ngày được giáo dục rất tốt, cho nên mới có can đảm và khí phách như thế.

Liễu Tuấn nói từ tận đáy lòng.

Cho dù Trầm Nhiêu có phải là "Hạ Hiểu Tình" hay không, cha mẹ cô cũng đều đáng được biểu dương.

Bà Trầm miệng thì khiêm tốn, nhưng mặt hiện lên vẻ kiêu ngạo, liếc con gái một cái, đột nhiên kêu lên:
- Nhiêu Nhiêu, mau bỏ xuống, thứ đó rất nóng, con không ăn được.

Thì ra Trầm Nhiêu ăn xong đậu hủ khô còn chưa đã thèm lại xé một gói thịt bò khô chén ngon lành.

Trầm Nhiêu cười:
- Không sao con ăn cay từ nhỏ, sức đề kháng lớn lắm.

- Ài dà, đưa bé này chẳng biết cái gì, bây giờ không phải là bình thường, bác sĩ đã dặn, không được ăn đồ cay, có hại cho vết thương, mau bỏ xuống.

- Dạ.

Trầm Nhiêu thấy mẹ giận thật, mới miễn cưỡng bỏ miếng thịt bò xuống, mắt láo liên như đang tính cách thuyết phục mẹ.

Động tác này làm Liễu Tuấn toàn thân run lên.

Đấng sáng tạo thật quá thần kỳ, tạo ra được hai người giống nhau như thế.

- Liễu tiên sinh, sao cậu biết Nhiêu Nhiêu thích ăn những món này?

Bà Trầm đoán những thứ này do Liễu Tuấn mang tới, tò mò hỏi.

Liễu Tuấn cười:
- Chọn bừa mấy thứ các cô gái thường thích ăn thôi ạ.

Trầm Nhiêu lớn tiếng kháng nghị mẹ vạch trần "bí mật" của cô, vừa kháng nghị vừa liếc nhìn Liễu Tuấn sợ mình để lại ấn tượng xấu trong lòng y.

Tới trưa phòng bệnh tràn vào một đám sinh viên trẻ, đều là bạn họ của Trầm Nhiêu, ríu rít loạn lên, có nam có nữ. Trong đó có một chàng trai tựa hồ quan tâm tới Trầm Nhiêu nhiều hơn một chút, không ngừng hỏi nọ hỏi kia, có điều Trầm Nhiêu nhìn qua có vẻ không "cảm kích" mấy, chỉ hời hợt ứng phó.

Bà Trầm mời Liễu Tuấn dùng cơm trưa, Liễu Tuấn mỉm cười khéo léo từ chối, dặn Trầm Nhiêu vài câu rồi rời bệnh viện
Bình Luận (0)
Comment